Mị Công Khanh

Ghen Tuông


trước sau

Vương Hoằng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Dung, mỉm cười rồi nói: “Nghe khẩu khí này của Tôn tướng quân, đúng là hiểu nàng rất sâu sắc?” Chàng nhíu mày, chậm rì rì nói: “Nàng muốn như thế nào thì cứ như thế ấy, ta muốn như thế nào thì cũng như thế ấy, Tôn tướng quân có thể quản được rộng thế sao?”

Tôn Diễn giận dữ, tay phải nắm thành quyền, định vung vào mặt Vương Hoằng.

Đúng lúc này, Trần Dung giật mình. Tôn Diễn ngẩn ra, nàng đã lao ra ngoài, lướt qua Tôn Diễn, cúi đầu bước xuống xe ngựa, hai tay bám càng xe nằm úp sấp, há miệng ra, không nhịn được mà nôn khan.

Trong lúc nôn mửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của Trần Dung rốt cục có một chút thần thái. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Diễn, cũng không chú ý tới cậu đang tức giận, chỉ là run giọng hỏi: “Thượng tẩu đâu, lão có ở đây không? Lão còn sống không?”

Mọi người thật sự không ngờ, nàng vừa phục hồi tinh thần, người đầu tiên hỏi đến lại là hạ phó!

Tôn Diễn còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đã híp mắt lại, chàng kéo tay vẫn đặt trên eo nhỏ của nàng, lại ôm nàng vào trong lòng, cực ôn nhu nhìn thẳng vào hai mắt nàng, sau đó nói: “Thượng tẩu vẫn ổn.”

Thời điểm Vương Hoằng trả lời nàng, một người Vương gia lớn tiếng đáp: “Nữ lang, lão bộc kia của người đã sớm hôn mê, chân của lão bị một mũi tên gây thương tích, chảy chút máu thôi. Yên tâm, không chết được.”

Nhận được đáp án này, Trần Dung tâm thần đại định, nàng thở một hơi thật hài, nhắm hai mắt. Chỉ chốc lát, nàng lại mở mắt ra. Ngửa đầu, nàng nhìn Vương Hoằng đang ôm mình, mắt sáng híp lại, nhìn Tôn Diễn vẻ mặt tức giận, Trần Dung cười rạng rỡ, thì thào nói: “Các huynh đều ở đây, thật tốt.” Những lời này thốt ra, dường như nàng đã dùng hết mọi khí lực, hai mắt nhắm lại, tay chân cũng mềm nhũn, làm sao còn có nửa điểm tinh thần?

Tôn Diễn thấy thế, hừ mạnh một tiếng, cậu vươn tay cầm cánh tay của Trần Dung, sau khi cảnh cáo trừng mắt nhìn Vương Hoằng, thì lôi nàng đang nằm úp sấp mềm nhũn xuống xe ngựa. Trong lúc nghiêng ngả lảo đảo, Tôn Diễn nhét Trần Dung vào trong một xe ngựa khác, xoay người quát: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Lại xuất phát thôi.”

Mọi người vội vàng đáp lời, giục ngựa, lấy binh khí, băng bó miệng vết thương, người có thể cưỡi ngựa thì tiếp tục cưỡi ngựa, không thể cưỡi ngựa thì lên xe ngựa. Mọi người lại phóng về phía thành Nam Dương.

Trong lúc bọn họ vội vàng lao ra, ở phía thành Mạc Dương còn đang không ngừng truyền đến tiếng kêu la, tiếng ngựa hí.

Nhìn ánh đuốc càng ngày càng nhiều ở cửa thành phía nam, Tôn Diễn méu mặt, thầm nghĩ: Xem ra sĩ tốt người Hồ ở chỗ khác bắt đầu tới tiếp viện, nếu đám sĩ tộc này tiếp tục do dự thì sẽ mất đi tiên cơ. Có điều việc này không liên quan đến cậu, cậu tự nhận bản thân đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Trong bóng đêm, phía thành Mạc Dương ánh lửa cùng tiếng hét vang tận trời, tiếng động này giúp che giấu tiếng bước chân của mấy ngàn người bọn họ.

Vội vã đi đường, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt, trời đã sáng, mọi người cách thành Mạc Dương được tầm trăm dặm, rốt cuộc đã an toàn.

An toàn rồi. Mọi người đồng thời hoan hô một tiếng, bắt đầu xoay người xuống ngựa. Ngay khi bọn họ nhảy xuống lưng ngựa, đồng thời, ngựa kéo và ngựa cưỡi đều bắt đầu lắc lư, có con thậm chí miệng sùi bọt mép. Phải nghỉ ngơi thôi.

Khi Trần Dung khôi phục tinh thần, sắc trời đã sáng rõ. Nàng ngồi dậy, vươn tay xoa xoa mắt mấy cái, lại phát hiện trên tay áo loang lổ máu tươi.

Ngay lúc nàng nhìn ống tay áo ngẩn người, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Nữ lang.” Giọng nói hữu khí vô lực, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, đúng là giọng của Thượng tẩu.

Trần Dung ngẩng đầu lên.

Thượng tẩu đi đến trước mặt nàng, lão run giọng nói: “Nữ lang, chúng ta trốn thoát rồi.” Lời vừa dứt, nước mắt giàn giụa.

Mặt Trần Dung trắng bệch, nở rộ một tươi cười sáng lạn như hoa, khàn khàn nói: “Chúng ta trốn thoát rồi. Bọn họ, cũng trốn thoát rồi.” Nói xong, hai mắt nàng sáng ngời, vẻ mặt bừng tỉnh, nàng thẳng ngồi dậy, vươn tay vén rèm xe, nhìn ngắm bên ngoài.

Nhìn xe ngựa của Vương Hoằng và Tôn Diễn trên lưng ngựa, Trần Dung run giọng nói nhỏ: “Thượng tẩu, ta cùng với bọn họ có tình nghĩa cùng chung sinh tử, về sau, tình cảnh của ta nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”

Thượng tẩu thật không ngờ, nàng vừa tỉnh lại đã nói về điều này, lập tức lão hé miệng đáp: “Vâng.” Trong ánh mắt nhìn về phía nàng đều là cảm khái cùng đau lòng.

Tôn Diễn vừa quay đầu lại thì trông thấy Trần Dung đang ló đầu ra khỏi xe ngựa. Cậu phóng ngựa lại đây, đi đến trước mặt nàng, cậu dựa vào gần nàng, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi ta đã cảnh cáo bọn họ, bọn họ đều đáp ứng sẽ không nói lung tung. A Dung, muội cứ yên tâm.”

Trần Dung ngơ ngác nhìn cậu, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Huynh nói cái gì vậy?”

Tôn Diễn nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng một cái, ngậm miệng không muốn giải thích. Cậu vươn tay vung về phía một sĩ tốt, quát: “Đem ống trúc đến đây.”

“Vâng.” Sĩ tốt kia ngay lập tức chặt một ống trúc mới.

Tôn Diễn cầm ống trúc kia nhét vào trong tay Trần Dung, nói: “Lau hết máu trên mặt đi.” Dứt lời, cậu xoay người trở về.

Vừa mới giục ngựa chạy đi hai bước, bóng dáng cậu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Dung, muốn nói với nàng cái gì đó, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Trong ống trúc đựng đầy nước trong, Trần Dung lau sạch mặt mũi, tay chân.

Khi nàng ném bỏ ống trúc đi, liếc mắt thì nhìn thấy Vương Hoằng mặc bào phục màu đen, đang chắp hai tay sau lưng, thi thi nhiên nhiên đi dạo trên bãi cỏ hoang vu. Gió lạnh thổi bay tóc dài của chàng, phất qua gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng, Trần Dung không khỏi thầm nghĩ: Thời điểm nào nhìn thấy chàng cũng đều cảm thấy mình đang du ngoạn ở thanh sơn bích thủy, kim mã ngọc đường. Người này luôn có khí độ cao hoa, cử chỉ ung dung, thật sự khiến người ta tự thấy xấu hổ.

Nàng thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại một chuyện, không khỏi hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ Thượng tẩu: “Tẩu, lúc nãy không phải ta ở trong xe ngựa của Vương Thất lang sao?”

Thượng tẩu đáp: “Vâng, là Tôn tướng quân đặt nữ lang vào đây.” Ngữ khí của lão không có gì dị thường.

Nhưng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung vừa trắng lại đỏ, đỏ lại trắng. Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên khẽ nói: “Hóa ra Tôn Diễn nói là ý này.” Nàng vén rèm xe, đi về phía Tôn Diễn.

Tôn Diễn đang nói chuyện với một tướng lĩnh trẻ tuổi, thấy nàng đến gần, cậu phất phất tay, ý bảo người nọ cáo lui. Tôn Diễn tiến lên nghênh đón.

Trần Dung cách cậu còn ba bước thì thi lễ, nói với giọng cảm kích: “Mới vừa rồi.. đa tạ.”

Gương mặt xinh đẹp của Tôn Diễn mang vẻ hùng hổ, cậu trừng mắt nhìn Trần Dung sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Muội thích Vương Hoằng đến vậy sao?”

Trần Dung ngẩn ngơ, Tôn Diễn chê cười: “Rõ ràng vẫn chưa gả đi, lại chủ động yêu thương nhung nhớ! Trần thị A Dung, không phải muội đã hạ quyết tâm làm tiểu thiếp của hắn đấy chứ?”

Trần Dung cảm thấy lạnh cả người, đáp lời theo phản xạ: “Không.”

Từ này vừa thốt ra, gương mặt căng cứng của Tôn Diễn thả lỏng hơn một chút, cậu trừng mắt nhìn nàng, hung tợn nói: “Nếu không muốn, vậy cẩn thận một chút.” Dường như cậu đối với Trần Dung rất phiền não, hừ mạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Trần Dung đuổi theo một bước, rồi vẫn ngừng lại.

Bất tri bất giác, nàng quay đầu nhìn phía chỗ Vương Hoằng đang đứng. Vừa quay đầu, nàng nhất thời cứng đờ. Chỉ thấy Vương Hoằng khoanh hai tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng nhìn Tôn Diễn…… Ánh mắt này, không biết vì sao, làm cho trong lòng Trần Dung có chút bối rối.

Đúng lúc này, tiếng quát cao giọng của Tôn Diễn truyền đến: “Ăn xong lập tức lên đường.” Nói xong, cậu liếc mắt một cái nhìn thấy hai người Trần Dung và Vương Hoằng mắt đi mày lại, lập tức cáu giận hừ một tiếng.

Cậu cách Trần Dung không xa, tiếng hừ này Trần Dung nghe thấy rõ ràng, nhất thời nàng rùng mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi về xe ngựa.

Mọi người ăn xong lương khô lại lên đường.

Khi cách thành Mạc Dương càng ngày càng xa, mọi người càng ngày càng thả lỏng.

Giữa trưa, binh lính Tôn Diễn phái đi dò đường quay về hồi báo, nói phía trước có hai lối rẽ đều thấy được bóng dáng của người Hồ, nhưng mà nhân số không nhiều.

Nếu nhân số không nhiều thì không đủ gây sợ hãi, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Chạng vạng, Tôn Diễn chọn một địa điểm tốt để hạ trại, đại đội nhân mã bắt đầu hoàn toàn nghỉ ngơi hồi phục.

Trần Dung lười biếng dựa vào thành xe ngựa, cách thành Mạc Dương càng ngày càng xa, lòng của nàng cũng càng ngày càng thả lỏng, không biết vì sao, vừa thả lỏng, nàng lại cảm giác được mỏi mệt khôn cùng, cả người giống như bị bệnh nặng, toàn thân mất hết sức lực.

Buổi tối, trăng sáng nhô lên cao.

Trần Dung bị Tôn Diễn mạnh mẽ lôi ra ngoài, ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ. Nàng lười biếng dựa vào tháp, ngửa đầu, nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Đúng lúc này, một tiếng đàn du dương bay tới.

Trần Dung từ từ quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy dáng người ngồi nghiêng
của Vương Hoằng. Chàng ngồi ngay ngắn trên bãi đất hoang vu, phía trước có đặt cầm. Dưới ánh trăng, mười ngón tay mềm mại của chàng khẽ lướt trên dây cầm, tuấn dật vô song, trong ánh sáng màu bạc tản ra oánh quang thản nhiên. Lúc này chàng tựa như người trong tranh vẽ, cực kỳ xa vời…… Chàng như vậy, rõ ràng gần tại bên người, lại giống như cách nàng một con sông, một ngọn núi.

Trần Dung nhìn ngắm, lười biếng nghiêng người đối mặt với chàng, không dời mắt thưởng thức mỹ nam đồ dưới ánh trăng này.

Tiếng đàn của chàng, trong sự trong trẻo như ngày xưa có thêm một phần khí huyết, lắng nghe, trước mắt Trần Dung giống như thấy được một vòng huyết nguyệt (trăng đỏ như máu) treo ở giữa không trung, cực kỳ diễm lệ, cực kỳ rung động.

Đúng lúc này, chân của nàng bị đá một cái. Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nàng đối diện với vẻ mặt tức giận của Tôn Diễn, nhìn thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, Trần Dung trừng mắt, hỏi: “Sao vậy?” Bởi vì mỏi mệt, trong giọng nói của nàng lộ ra khàn khàn.

Tôn Diễn chán ghét trừng mắt nàng, nhìn quanh trái phải, rồi thấp giọng nói: “Vừa rồi muội nhìn Vương Thất lang đến mức chảy cả nước miếng.”

“A?” Trần Dung kinh hãi, nàng vội vàng nâng tay áo lau bên miệng, động tác mới làm được một nửa, nàng cứng đờ, trừng mắt nhìn Tôn Diễn nói với vẻ ảo não: “Huynh gạt ta.”

Tôn Diễn quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, thi thi nhiên nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng. Lúc này cậu đã sớm cởi bỏ khôi giáp, bên ngoài là bào phục màu lam. Cậu ngồi ở trước mặt Trần Dung, hai tay ôm chân, sau khi nhìn lên bầu trời thì đột nhiên hỏi: “A Dung, muội thật sự thích Vương Thất lang ư?” Tuy cậu không nhìn về phía Trần Dung, nhưng hỏi vô cùng nghiêm túc.

Trần Dung ngẫm nghĩ, trả lời: “Vâng.” Dừng một chút, nàng cười ngây thơ: “Nam nhân như chàng, nữ lang trong thiên hạ đều thích mà, đúng không?”

Tôn Diễn quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt của cậu có chút kỳ lạ, Trần Dung không hiểu. Cậu nhìn Trần Dung một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, xoay người rời đi, bước chân càng ngày càng nhanh.

Trần Dung nhìn cậu há miệng định gọi cậu lại, nhưng nhìn thấy chung quanh có vài ánh mắt liếc về phía bên này, vì thế lại ngậm miệng.

Khi Tôn Diễn sải bước lao đi được hai mươi bước, một tiếng vó ngựa truyền đến.

Nghe thấy tiếng động đó, mọi tiếng cười đùa ồn ào ngừng lại. Có người gấp gáp lại xoay người chạy về phía ngựa — bọn họ đều có kinh nghiệm giết chóc, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa thì biết có việc gấp phát sinh.

Bước chân của Tôn Diễn cũng ngừng lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trầm xuống.

Người cưỡi ngựa vội vàng vọt tới trước mặt cậu, xoay người xuống ngựa, thi lễ, lớn tiếng nói: “Tôn tướng quân, ở phía trước trăm dặm xuất hiện người của chúng ta. Bọn họ nói, Nhiễm tướng quân cùng Mộ Dung Khác đã gặp gỡ.” Hắn ngẩng đầu, hướng tới Tôn Diễn chặp hai tay, vội vàng nói: “Binh lực của tướng quân quá ít, Tôn tướng quân, chúng ta đi giúp tướng quân một tay đi.”

Lời người này vừa thốt ra, Tôn Diễn đã quyết đoán đáp: “Được.”

Đến lúc này, Vương Hoằng mới kết thúc một khúc, chàng chậm rãi buông hai tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Diễn, dưới ánh trăng, hai mắt của chàng thâm thúy: “Mộ Dung Khác sao? Hiện tại gã đang ở đâu?”

Sĩ tốt kia lớn tiếng đáp: “Cách chỗ này trăm dặm, về phía tây có một khe núi.”

Vương Hoằng quay đầu nhìn về hướng theo lời sĩ tốt nói, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế.”

“Chuyện gì thì ra là thế?” Người hỏi hắn là tướng lĩnh trẻ tuổi giao hảo với Tôn Diễn, người này, từ sau khi biết Trần Dung là nữ lang thì luôn có vẻ mặt tiếc hận.

Vương Hoằng nhợt nhạt cười nói: “Hóa ra, tối hôm qua binh lực ở cửa thành phía nam bị điều đi, chính vì Mộ Dung Khác dùng để đối phó với Nhiễm Mẫn. Xem ra tướng quân nhà ngươi tới rất nhanh chóng, Mộ Dung Khác trở tay không kịp, không kịp thuyên chuyển quân của mình.”

Tướng lĩnh trẻ tuổi có gương mặt chữ điền, màu da nâu đậm, thân hình cao lớn, giọng cũng thô hào. Hắn nghe Vương Hoằng giải thích như thế, bừng tỉnh đại ngộ, nói với giọng kiêu ngạo: “Nghe nói Mộ Dung Khác này một lòng muốn giết hết anh hùng người Hán, đặc biệt lại biết rõ việc quân sự. Nhưng mà gã gặp phải tướng quân nhà ta chỉ có thể cam bái hạ phong thôi.” Hắn vừa nói, vừa rung đùi đắc ý, lại thao thao bất tuyệt: “Có một lần, tướng quân nhà ta chỉ dẫn theo hai ngàn người mà đã đánh lùi một vạn năm ngàn người của gã. Ta thấy, trên đời này, vốn không có ai là đối thủ của tướng quân nhà ta!”

Hắn còn chưa hết đắc ý, Tôn Diễn đã quát lớn: “Họ Lý, ngươi câm miệng cho ta, tướng quân còn đang chờ chúng ta tới cứu viện.”

Thanh niên họ Lý kia rùng mình, vội vàng đáp: “Vâng.” Hắn ngẩng đầu, xoay người chạy về phía thuộc hạ của mình.

Trong khi mọi người đang sửa sang lại đội ngũ, Tôn Diễn giục ngựa đi đến bên cạnh Vương Hoằng, cậu ngồi từ trên cao nhìn xuống Vương Hoằng, kêu lên: “Họ Vương, huynh tự trở về Nam Dương, hay là cùng chúng ta đi gặp tướng quân?”

Tôn Diễn này, bắt đầu từ tối hôm qua, khi đối mặt với Vương Hoằng thì cứ hét to như thế, không hề khách khí.

Vương Hoằng cười cười, ánh mắt chàng nhìn về phía Trần Dung, bước chậm đi về phía nàng.

Nhìn thấy hành động của chàng, Tôn Diễn dựng tóc gáy, cậu quát: “Đứng lại.” Một tiếng thốt ra, nhìn thấy mọi người bốn phía đang nhìn mình, cậu hạ giọng, cảnh giác trừng mắt với Vương Hoằng, hỏi: “Vương Thất lang, huynh muốn làm gì?”

Vương Hoằng nhìn Tôn Diễn đang giương nanh múa vuốt, tươi cười nhợt nhạt, chàng vẫy tay với Trần Dung, không chút để ý nói: “Không gì, ta gọi khanh khanh lại đây xem ý kiến của nàng như thế nào.” Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, khi chàng gọi hai chữ ‘Khanh khanh’, lại nhấn thêm trọng âm. Nói xong câu đó, Vương Hoằng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Tôn Diễn, chầm chập nói: “Tôn tiểu tướng quân khẩn trương như thế, hay là tiểu tướng quân coi trọng Trần thị A Dung, muốn tự mình cưới nàng?”

Lời này vừa thốt ra, Tôn Diễn cứng đờ ngay tại chỗ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện