Mị Công Khanh

Quý Thiếp


trước sau

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Hoằng từ từ truyền đến: “Khanh khanh, nàng vừa thấy ta thì khóc thương tâm như thế, nếu để người khác nhìn thấy……”

Nói còn chưa xong, động tác mở cửa của Trần Dung liền cứng lại.

Nàng chậm rãi thu hồi tay. Điểm này vừa rồi nàng cũng cân nhắc đến, chính là sau đó bị Vương Hoằng làm cho tức giận trở nên hồ đồ mà quên mất.

Trần Dung xoay người, trừng mắt nhìn Vương Hoằng.

Đối mặt với tươi cười đáng giận của chàng, Trần Dung tiến lên một bước, lại đặt mũi roi để lên cổ chàng.

Lúc này đây, nàng đặt hơi nhanh, làm chàng không thể không ngẩng đầu.

Trần Dung hung hăng trừng mắt, hạ giọng ra lệnh: “Vương Hoằng, ta lệnh cho chàng tìm lí do thoái thác, xóa bỏ quan hệ của ta và chàng đi!”

Thấy tươi cười trên mặt chàng vẫn đáng giận như cũ, Trần Dung xoay xoay roi ngựa. Đảo mắt, thân roi thô ráp đã khiến hầu kết trắng trẻo tu mỹ bị xước một vệt nhỏ.

Thấy một giọt máu ứa ra, tâm Trần Dung mềm nhũn, roi ngựa trong tay lại lui về phía sau.

Vương Hoằng chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh mắt kia có chút kỳ dị, Trần Dung không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ. Nàng rủ hai mắt, tránh đi tầm mắt của chàng, than thở một câu: “Dù sao chàng cũng không có khả năng cưới ta.”

Vương Hoằng từ từ thở dài một tiếng.

Trong tiếng thở dài, chàng vung tay áo, chậm rãi đi ra cửa.

Đảo mắt, bàn tay của chàng đã nắm lấy cánh cửa.

Chàng dừng chân, quay đầu nhìn về phía Trần Dung đang ngơ ngác nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong suốt, cao xa của chàng lộ ra một chút thương cảm.

Thương cảm này rất nhẹ rất khẽ, hình như có lại giống như không có, cũng không biết vì sao, đối diện với ánh mắt như thế, trong lòng Trần Dung áy náy đạt tới cực điểm. Nàng khẽ hé cái miệng đỏ mọng, theo bản năng muốn an ủi chàng, nhưng lời đến bên miệng lại nghĩ rằng nếu tiếp tục dây dưa với chàng, mình sẽ thật sự không có đường lui. Vì thế nàng xoay người, đưa lưng về phía chàng.

Tiếng thở dài từ từ vang lên.

Trong tẩm phòng, giọng nói cực ôn nhu, cực mềm mại, cực thương cảm vang lên: “Hóa ra, A Dung cũng không yêu ta……”

Trong giọng nói này mang theo một loại tịch mịch cùng mất mát xuyên qua mãi mãi, tựa hồ chuyện Trần Dung không hề thương chàng làm chàng rất đau lòng, rất mất mát, rất sầu não.

Trần Dung rõ ràng biết nam nhân phía sau này thông minh tuyệt đỉnh, cũng biết chàng sớm đã rõ ràng tâm tư ý đồ của mình. Nhưng một khắc này, nàng vẫn khe trả lời: “Không, ta có động tâm …… Nhưng động tâm với Vương Thất lang chàng, sẽ làm cho ta vạn kiếp bất phục!”

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, đảo mắt, bóng dáng cao to, mặc áo trắng như tuyết đã cách Trần Dung càng ngày càng xa.

Không biết vì sao, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa kia, Trần Dung vụt quay đầu lại, trơ mắt nhìn chàng, môi nàng đã mím thành một đường!

Vương Hoằng vừa ra khỏi cửa, người đứng trong sân liền đồng thời quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chàng.

Chàng mặc quần áo trắng như tuyết tựa như ngọc thụ lâm phong, cười nhẹ nhàng mà cao xa vời vợi.

Chàng cứ tươi cười như thế, vung tay áo dài, thi thi nhiên nhiên rời đi.

Trong nháy mắt, chàng ngồi trên xe ngựa, trong nháy mắt, chàng mang theo chúng phó rời khỏi sân viện của Trần Dung.

Trần Dung nhìn mọi người vẫn ngắm xe ngựa của chàng rời đi, lại cảm thấy có một chút không thích hợp.

Khi Bình ẩu vội vàng đến gần nàng, bà đột nhiên nghe thấy Trần Dung sợ hãi kêu một tiếng, mắng mỏ: “Đáng chết! Chàng chẳng nói gì cả! Ta rõ ràng muốn chàng xóa bỏ quan hệ mà!”

Bình ẩu ngẩn ngơ, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung nghiễm nhiên có dấu lệ, vội vàng đóng cửa phòng lại rồi xông lên.

Bà không để ý tới hai tay Trần Dung đang đưa ra, cẩn thận hỏi: “Nữ lang, sao vậy?”

Trần Dung ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Bình ẩu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng méo xệch, đột nhiên, nàng cất tiếng khóc òa.

Vừa khóc, Trần Dung vừa nhào vào trong lòng Bình ẩu. Nàng bất lực cầm lấy ống tay áo Bình ẩu, thì thào nói: “Ẩu, ta không muốn thích chàng, ta không muốn thích nam nhân này đâu!”

Bình ẩu thấy nàng khóc không hít thở nổi, bà kinh hãi, vội vàng vỗ lưng nàng, hỏi: “Nữ lang là chỉ Vương Thất sao?”

Trần Dung vội gật đầu, nói với giọng nức nở: “Là chàng, chính là chàng, nam nhân này ta tuyệt đối không quen biết, chàng có thân phận cao xa như thế, ẩu, ta không muốn thích hắn mà.”

Nghẹn ngào đến đây, tiếng nức nở của Trần Dung ngừng lại, nàng chậm rãi rời khỏi ôm ấp của Bình ẩu, cúi đầu, lấy ống tay áo lau nước mắt, thì thào nói: “Ẩu, vừa rồi ta nghe thấy chàng nói, ‘Hóa ra, A Dung cũng không yêu ta’, nghe thấy chàng thở dài như thế, ngực ta rất khó chịu.”

Nàng vươn tay đặt lên ngực, mở to mắt nhìn về phía trước, khẽ nói: “Tôn Diễn nói đúng, người như ta, đã yêu sẽ không thể buông tay, có thua cũng không thể chấp nhận…… Ta đã thua một lần, lúc này, ta quyết không thể lại trầm luân!”

Giọng nói của nàng rất thấp, mấy từ này nói ra lại hàm hồ, Bình ẩu không khỏi tò mò hỏi: “Nữ lang nói cái gì vậy, nô không nghe rõ.”

Tất nhiên Trần Dung sẽ không giải thích, nàng cúi đầu đi ra vài bước, treo roi ngựa lên vách tường, ngồi lên giường, ngẩn ngơ một lúc.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa truyền đến, trong nháy mắt, một đám người vọt vào.

Các nàng nhìn thấy Trần Dung ngây người, đồng thời líu ríu hỏi han: “A Dung, vì sao Vương Thất lang đến thăm muội vậy?”

“A Dung, muội là vì chàng mà đến thành Mạc Dương chịu chết sao?”

“A Dung, tuy rằng ta cũng ái mộ Thất lang, nhưng mà ta không bằng muội, ta vạn vạn lần không muốn vì chàng mà chịu chết đâu.”

……

Tiếng hỏi han liên tiếp thiếu chút nữa phá thủng cả nóc nhà.

Trần Dung ngẩng đầu nhìn nhóm nữ lang, rồi nàng từ từ cúi đầu, vươn tay chống trán. Nàng nhắm hai mắt, đau đầu thầm nghĩ: Chẳng những chàng không xóa bỏ quan hệ giữa ta và chàng, ta, ta còn nói ra những lời nói thật …… Phải làm sao đây?

Trong ánh mắt tò mò truy vấn của chúng nữ, Trần Dung đứng lên.

Nàng nhìn về phía các nàng, lắc đầu, cất giọng khàn khàn: “Không, ta không phải vì tình chịu chết, ta chỉ là vì ơn nghĩa.”

Lời nàng vừa thốt ra, Trần Thiến đã bật cười rồi nói: “Làm trò, trên mặt của muội còn có vệt nước mắt kìa. Vương thất lang vừa đến một chút, muội đã mừng đến thất hồn lạc phách, vậy mà còn nói là không phải vì tình.”

Một nữ lang khác có tính cách ôn nhu nhẹ giọng nói: “Cử chỉ này của A Dung, chỉ sợ ngay cả Lang Gia Vương thị cũng sẽ bị kinh động. Có lẽ người Vương gia nghĩ rằng sẽ nguyện ý lấy lễ cưới thê mà cưới Trần Dung về làm quý thiếp.”

Với thân phận của Trần Dung, đây đúng là lễ ngộ lớn nhất có thể được hưởng thụ!

Bởi vậy, lời nữ lang kia vừa vang lên, chúng nữ đều yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Trần Kỳ thì thào nói: “Lấy lễ cưới thê mà đón về?” Nàng ta nhìn về phía Trần Dung, trong ánh mắt lần đầu tiên toát ra một chút thèm muốn.

Dù sao, tuy bản thân nàng ta là đích nữ Trần thị ở Nam Dương, nhưng nếu nàng ta gả cho Vương Thất cũng chỉ có thể làm thiếp, cùng lắm là quý thiếp mà thôi.

Trần Dung đối mặt với ảnh mắt hâm mộ của chúng nữ.

Nàng miễn cưỡng cười, thấp giọng nói: “Ta nói rồi, ta không phải vì chàng, ta là vì ơn nghĩa.”

Tất nhiên, một câu này, không có ai nghe vào tai.

Trần Dung thầm than một tiếng, còn nói thêm: “Lang Gia Vương thị là dòng dõi thế nào chứ? Ta vạn vạn lần không thể trèo cao tới đâu.”

Nói tới đây, nàng vung tay áo dài, thì thào nói: “Các tỷ tỷ thỉnh ra ngoài đi, A Dung thật sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Nàng cũng không chờ chúng nữ phản ứng lại, vẫn mặc nguyên y phục và hài nằm lên giường, nghiêng người đưa lưng về phía các nàng.

Chúng nữ lang không để ý đến việc nàng trục khách, vẫn líu ríu nghị luận. Qua tận hơn nửa canh giờ, mới lục tục rời đi.

Bọn họ vừa đi, bên ngoài xe ngựa qua lại như nước chảy, lúc này, là nữ lang các phủ đều đưa lên thiệp mời, mời nàng tham gia vào đông yến, thi hội còn có hội cầm gì đó.

Trần Dung đều khước từ.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, một người đứng bên ngoài cất giọng hỏi: “A Dung có ở đây không? Lang chủ triệu hồi.”

Trần Nguyên muốn gặp ư?

Trần Dung vụt đứng lên, nàng theo phản xạ đè ngực, nhẹ giọng trả lời: “Sẽ tới sau.”

Nàng xoay người, vọt tới trong tẩm phòng cầm roi ngựa.

Tay vừa chạm vào roi ngựa, nàng than nhẹ một tiếng. Từ từ thu hồi tay, Trần Dung lấy một trâm cài trong ngăn kéo bước ra cửa.

Một tỳ nữ theo nàng từ Bình
thành tới thấy thế, tiến lên thi lễ: “Nữ lang?”

Nàng ta nhìn Trần Dung, dùng ánh mắt hỏi có phải cần đi theo không. Sáng sớm, Bình ẩu đã đi cùng Thượng tẩu tới quản lý cửa hàng. Hiện tại bên cạnh Trần Dung chỉ có tỳ nữ này.

Trần Dung lắc đầu, mím môi, cất bước đuổi theo người kia.

Hiện tại đông hàn, thái dương treo trên bầu trời cũng lộ ra sự ẩm ướt lạnh lẽo. Trần Dung nhìn cây cối trụi lủi bốn phía, thầm nghĩ: Tiếp qua hai tháng nữa sẽ vào xuân.

Khi nàng ngắm nhìn xung quanh, hạ nhân cao giọng nói: “Nữ lang, mời vào đi, lang chủ ở bên trong.”

Trần Dung phục hồi tinh thần.

Nàng đến là sân viện của Nguyễn thị.

Trần Dung chậm rãi bước vào.

Lý thị đang đứng ở bên ngoài, nàng ta nhìn thấy Trần Dung đi vào, trợn to mắt nhìn nàng sau một lúc rồi thông báo vào bên trong một tiếng.

Chỉ chốc lát, Trần Dung đi tới bậc thang, nàng thi lễ, cúi đầu nhẹ giọng nói: “A Dung gặp qua bá phụ, bá mẫu.”

Trả lời của nàng là tiếng của Lý thị: “A Dung ư? Vào đi thôi.”

“Vâng.”

Trần Dung ngẩng đầu, hít một hơi, bước trên bậc thang.

Trong phòng, Trần Nguyên đang ngồi trên chủ tháp, bên cạnh hắn là Nguyễn thị.

Trần Dung liếc qua, thấy bốn phía ngoại trừ hạ nhân cũng không có bóng dáng Trần Vi.

Nàng thu hồi ánh mắt, hướng tới Trần Nguyên và Nguyễn thị thi lễ, cúi đầu vấn an.

Trần Nguyên ngồi trên chủ tháp nhìn nàng đánh giá, thấy nàng thi lễ xong, gật đầu, chỉ vào một cái tháp bên phải, nói với giọng ôn hòa: “A Dung, con ngồi đi.”

“Tạ bá phụ.”

Trần Dung nhu thuận thi lễ, cúi đầu bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống tháp.

Trần Nguyên thu hồi ánh mắt đánh giá, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “A Dung, con đã đến thành Mạc Dương sao?”

Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

“Kể lại mọi việc đã trải qua.”

“Vâng.”

Trần Dung cúi đầu, kể lại như những gì đã nói với Trần Công Nhương.

Lời của nàng vừa mới dứt, Trần Nguyên cười lạnh một tiếng.

Hắn không mở miệng, một bên Lý thị đã cười nói: “Thật sự buồn cười, con chỉ là một nữ lang, vì cái gì mà ơn nghĩa đi chịu chết chứ? Con đừng cho chúng ta là kẻ ngốc!”

Nàng ta trừng mắt nhìn Trần Dung, cất cao giọng ra lệnh: “Trong này tất có ẩn tình, con lập tức nói ra cho ta!”

Trần Dung rời khỏi tháp, phịch một tiếng quỳ xuống đất, cúi đầu, nói với vẻ kiên định: “Không hề có ẩn tình gì.”

Lý thị cười rộ lên.

Trong tiếng cười cao vút của nàng ta, Nguyễn thị lắc đầu, bà ta nhẹ giọng nói: “A Dung, chúng ta đều là nữ nhân, con có chuyện gì thì cần gì phải lừa gạt trưởng bối?

Trần Dung ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn thị, kinh ngạc hỏi: “Gạt ư? Chuyện gì mà ta phải gạt?”

Nguyễn thị cười cười, không đợi nàng mở miệng, Lý thị đứng một bên đã cười nói: “Còn có chuyện gì nữa? Nhất định là con đã có hài tử của nam nhân, không còn đường lui, nên chạy tới cùng người đó chịu chết.”

Nàng ta nói tới đây, cất cao giọng, hỏi lại: “Có phải thế không?”

Trần Dung ngẩn ngơ, đảo mắt nhịn không được cười ra tiếng.

Nàng không nhìn về phía Lý thị, mà là chuyển mắt nhìn Nguyễn thị, nhẹ nhàng nói: “Nếu A Dung không còn là nữ nhi, rất dễ để biết rõ thực hư. Nếu bá mẫu không tin, cứ việc điều tra.”

Nàng là một nữ lang lại chủ động yêu cầu người khác nghiệm thân.

Nguyễn thị ngẩn ngơ, Lý thị lại nói: “Thật không biết cảm thấy thẹn!”

Lời này vừa nói ra, Tràn Dung thiếu chút nữa bật cười ra tiếng: Các nàng có thể tùy ý oan uổng mình, lại nói mình muốn chứng tỏ sự trong sạch là không biết cảm thấy thẹn.

Ý nghĩ này thật đúng là quái dị.

Trần Dung không để ý tới nàng ta, nàng vẫn dùng loại ánh mắt sáng trong, đúng lý hợp tình nhìn Nguyễn thị.

Nguyễn thị quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên.

Lúc này, Trần Nguyên ho nhẹ một tiếng, hắn thở dài: “A Dung, con là một nữ lang lại có dũng khí vì tình chịu chết, đúng là khó lường. Có điều…” Hắn vừa chuyển câu, nói với vẻ than thở nặng nề: “Việc này chẳng những con gạt trưởng giả, còn dùng lời nói dối để giấu giếm chúng ta. Ai, nếu không tra ra manh mối, bá phụ thật sự không biết. Con cứ nói dối như vậy, đúng là vô cùng nhuần nhuyễn.”

Trần Dung rũ hai mắt, chờ hắn nói xong, nàng cúi đầu đáp: “A Dung hổ thẹn.”

Miệng nói hổ thẹn, nhưng biểu tình kia đâu có vẻ gì là hổ thẹn? Trần Nguyên thất vọng lắc đầu.

Hắn lại thở dài một tiếng, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trần Dung, từ từ nói: “A Dung, con si mộ Vương Thất lang, sẵn sàng vì cậu ta chịu chết. Tình ý bực này, thật sự là cảm thiên động địa.”

Hắn khụ một tiếng, vuốt râu dài, cười rất từ ái: “Bá phụ lúc này gọi A Dung đến, là muốn nói với con ta đã phái người hướng Vương phủ cầu hôn.”

Ngay lập tức, Trần Dung ngẩng đầu lên.

Trong ánh nhìn chăm chú của nàng, Trần Nguyên cười với vẻ mặt vui phơi phới: “May mắn Lang Gia Vương thị Vương Nghi giờ đang ở Nam Dương, bá phụ đã sai người báo chuyện của con cho hắn biết, để Vương gia bọn họ ở trong thành Nam Dương lấy lễ cưới thê nghênh đón con làm quý thiếp.”

Hắn nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung là vẻ đắc ý ban ơn: “A Dung, với xuất thân của con, có thể lọt vào Lang Gia Vương thị, đó là phúc phận đã tu luyện mấy đời. Sau khi con theo Vương Hoằng, chắc chắn sẽ cùng bọn họ trở lại Kiến Khang. Tới lúc đó, con cần phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, ôn thuần làm việc, không thể chọc giận người trong Vương phủ. Nhưng mà con có thể yên tâm, tới khi đó, bá phụ ta, còn có Tam ca con đều sẽ giúp đỡ con. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều đứng về phía con!”

Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, thì thào nói: “Bên người Vương Hoằng không có thê thiếp, nếu con đã hoài thai hài tử của cậu ta, vậy rất tốt. Đó sẽ là trưởng tử của Lang Gia Vương Thất!”

Trong ánh mắt hắn lộ vẻ tiếc hận, tựa hồ, việc Trần Dung chưa hôn gả đã hoài thai sẽ bị thế nhân chỉ trích, ở trong Vương phủ lại khó khăn ngẩng đầu lên làm người là chuyện không đáng nhắc tới, tựa hồ, nàng chỉ cần có hài tử này, hắn sẽ được lợi càng nhiều, có thể đưa ra điều kiện cầu danh lợi với Lang Gia Vương thị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện