Chàng lại dựa vào gần như thế!
Trần Dung theo phản xạ định rụt
người lại, vừa chuyển mắt, lần này, nàng đối diện với vô số ánh mắt nóng bỏng trừng lớn của nhóm nữ lang mang theo oán hận.
Trong sự bối rối, Trần Dung còn chưa từng quên liếc về phía Trương Hạng. Giờ phút
này, Trương Hạng đang nhìn nàng và Vương Hoằng, trong ánh mắt hắn ẩn
chứa tán dương. Đây là một loại tán dương khi nhìn thấy tài tử giai
nhân.
Trần Dung thót tim thầm nghĩ: Thiên hạ này có đến ngàn,
trăm ngàn sĩ tử, với thân phận hàn vi như nàng, cộng thêm thanh danh đã
bị vấy bẩn, người có thể không để ý đến sợ rằng chỉ có người xa lạ tên
Trương Hạng trước mắt này mà thôi. Tuy rằng người này vừa đảo mắt đã
quên diện mạo của nàng, tuy rằng bản thân hắn có lẽ chỉ nói đùa vui,
nhưng dù sao nàng vẫn phải cố gắng thử một lần, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng đang cười yếu ớt nhìn nàng, bất tri bất giác, xe ngựa của chàng
đã chạy song song với nàng, nàng cách chàng không đến một cánh tay.
Liếc nhìn Vương Hoằng một cái, Trần Dung ngồi trong xe ngựa thi lễ, nói với
giọng trong trẻo, tràn ngập kính ý: “Đa tạ Thất lang quan tâm, thân thể A Dung khoẻ mạnh, giữa trưa còn ăn hai chén cơm.”
Lời của nàng
thốt ra, một nữ lang đã vội vã cười rộ lên: “Ta đã nói rồi mà, Thất lang căn bản là lên tiếng hỏi thăm nàng, chứ không phải thân cận với nàng
đâu.”
Giống như nữ lang kia, ánh mắt nóng rát ở bốn phía lúc này đều trở nên lơi lỏng.
Trần Dung thấy thế thì vô cùng vừa lòng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Vương Hoằng.
Lại một lần nữa, nàng đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của chàng, dường như ôn nhu, lại dường như đùa cợt.
Đối diện với ánh mắt này, Trần Dung trốn tránh. Nàng cúi đầu, ngay tại
trong xe ngựa vội vàng thi lễ với chàng rồi kêu lên với Thượng tẩu:
“Tẩu, đi thôi.”
Xe ngựa khởi động.
Xe ngựa của Trần Dung thuận lợi chạy vào phủ Nam Dương vương.
Phía trước là đoàn xe thật dài, mặt sau cũng có đoàn xe bám đuôi.
Trần Dung chỉ nhìn ngắm con đường rải đá, bắt buộc bản thân đừng quay đầu lại.
Con đường này cũng không rộng lắm, chỉ có thể chứa hai chiếc xe ngựa đi song song.
Dù Trần Dung vẫn chuyên chú nhìn phía trước nhưng lỗ tai luôn dựng thẳng
nghe ngóng, có điều dù thế nào cũng không nghe thấy giọng nói quen thuộc kia đâu, khi chuẩn bị kéo rèm xe xuống, khóe mắt nàng liếc thấy chiếc
xe ngựa đang chạy song song với mình – không phải chính là Vương Hoằng
sao? Trời ạ, sao chàng có thể nhanh như thế đã vượt qua được đám người
vây quanh mà chạy tới đây.
Thời điểm Trần dung mở to mắt, ngơ
ngác nhìn về phía xe ngựa của Vương Hoằng, nam nhân tuấn mỹ cao xa này
cũng tươi cười chạy đến gần nàng. Chàng nhìn nàng, cười thật sự ôn nhu.
Đây là một loại ôn nhu có thể khiến người ta chết chìm.
Trái tim Trần Dung nhảy nhót, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền quyết đoán quay đầu, vươn tay kéo rèm xe xuống.
Nàng vừa mới làm động tác này, giọng nói thanh nhuận như nước suối, êm tai
chi cực từ từ truyền đến: “Đúng là mối quan hệ rất trong sáng…… Khanh
khanh, nhìn thấy thiếu lang như ý ánh mắt nàng sáng quắc thực giống như
trộm vậy. Hay là, nàng lại muốn biện hộ điều gì đây? Đã vội vã vứt bỏ
người cũ đi rồi sao?” Nói tới đây, chàng khe khẽ thốt lên: “Khanh khanh
thật là tàn nhẫn mà!”
Động tác kéo rèm xe của Trần Dung trở nên
cứng đờ. Khóe miệng nàng đang mỉm cười cũng gượng gạo. Nàng ngây người.
Một hồi lâu, Trần Dung mới cử động, nàng cứng ngắc quay đầu nhìn về phía chàng, khi đối diện với ánh mắt sâu kín của chàng, trên gương mặt thanh diễm hiện lên một chút áy náy cùng chật vật.
Vương Hoằng là như vậy, dù có là ác ngữ, cũng vẫn nói ra một cách ôn nhu. Nhưng ý tứ trong đó, lại không hề nhẹ nhàng. Lời này của chàng rõ ràng là chỉ trích nàng ngày đó nói thương chàng chỉ là giả vờ……
Nhưng giọng nói của
chàng rất êm tai, ánh mắt rất thản nhiên, trong khoảng thời gian ngắn,
trong lòng Trần Dung dâng trào áy náy khôn cùng.
Nhưng đảo mắt,
vẻ xấu hổ kia liền trở thành hư không, chỉ thấy Trần Dung hạ mắt nhìn
chằm chằm vạt áo trắng như tuyết tinh mỹ phiền phức kia, thấp giọng trả
lời: “Chàng, chàng lại không thể cưới ta!”
Yên tĩnh.
Chỉ chốc lát, giọng nói thấp mà dụ hoặc của Vương Hoằng truyền đến: “Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta không thể cưới?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung ngẩng phắt lên. Nàng ngơ ngác nhìn chàng,
nàng không biết, giờ phút này ánh mắt của nàng sáng ngời giống như một
vì sao.
Có điều chỉ đảo mắt, ánh mắt kia trở nên ảm đạm, Trần
Dung cúi đầu, tùy ý để gió lạnh thổi tóc phất qua hai mắt đau rát: “Cố
gắng thì có tác dụng sao?” Trong giọng nói của nàng có sự mơ hồ, mộng
mị, phiền muộn cùng chua xót đến đứt ruột đứt gan. Nàng mở to hai mắt
ướt át, chỉ nhìn ngắm vạt áo tuyết trắng của chàng, cảm thấy chua xót,
từ từ cất tiếng: “Nếu cầu quá nhiều quá xa xời, sẽ là tan xương nát thịt …… Cố gắng không có tác dụng đâu.”
Vương Hoằng cứng đờ. Ánh mắt vân đạm phong khinh, thản nhiên mang theo ý cười của chàng đột nhiên
trở nên nặng nề. Chàng chuyên chú nhìn Trần Dung, khóa chặt hai mặt của
nàng.
Trần Dung không nhìn chàng, nàng nói xong một câu này thì hít mũi, rụt đầu lại trong xe ngựa, thuận tay kéo rèm xe xuống.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này, qua rất lâu cũng không nghe thấy giọng nói của Vương Hoằng.
Khi xe ngựa của nàng dừng lại ở trên quảng trường, Trần Dung được Thượng
tẩu đỡ xuống xe ngựa, nhìn quanh trái phải, lúc này mới phát hiện, xe
ngựa của Vương Hoằng cũng không ở bên cạnh, về phần chàng ở đâu thì
không rõ.
Thời điểm Trần Dung tiến vào đại điện, trong ngoài đại điện đã là dòng người như nước, y phục hoa lệ, từng đợt hương thơm say
lòng người, áo bào váy dài.
Khắp nơi đều là bóng người phong lưu, Trần Dung đến không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Nàng cũng cúi đầu, lặng yên không một tiếng động đi về phía trước.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, sanh nhạc từng trận. Trần Dung chỉ liếc mắt
một cái liền thấy được mọi người Trần thị ngồi ở vị trí thứ ba. Nơi đó,
ngoài Trần Công Nhương còn có đám người Trần Nguyên và Trần Thuật, về
phần nữ lang thì không có ai cả.
Trần Dung đi mau hai bước, ngồi xuống tháp ở một góc cạnh cuối cùng.
Trần Dung vừa mới ngồi xuống, một người đã đi tới nói với nàng: “A Dung, lại đây một chút.”
Trần Dung lên tiếng trả lời đứng dậy, đi theo phía sau hắn.
Người kia lập tức đi tới bên cạnh Trần Công Nhương thi lễ.
Không đợi hắn mở miệng, Trần Công Nhương đã chuyển sang
Trần Dung, ôn hòa cười nói: “A Dung ư? Ngồi bên cạnh ta đi.”
“Vâng.” Trần Dung chậm rãi ngồi xuống.
Nàng ngồi xuống, nhóm tỳ nữ liền tiến lên, đặt bình phong bao vây bốn phía cho nàng.
Đúng lúc này, mọi người yên tĩnh, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa điện.
Trần Dung cách qua lớp bình phong chỉ nhìn thấy tình cảnh mơ mơ hồ hồ. Dù là như thế, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng cao to mặc áo
trắng như tuyết kia là Vương Hoằng. Chàng đi cùng Vương Nghi bước vào
điện.
Ngay khi Vương Hoằng và Vương Nghi nhập điện, ở bên trong
cạnh cửa điện cũng vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy Nam Dương vương mập
mạp được phụ tá cùng cơ thiếp vây quanh chầm chập đi tới.
Mọi
người liếc nhìn Nam Dương vương một cái rồi đồng thời quay đầu, tiếp tục nhìn về phía Vương Hoằng và Vương Nghi. Đương nhiên, trong điện đa phần các quý tộc còn không thèm quay đầu lại liếc nhìn phía Nam Dương vương
một cái.
Thấy thế, Nam Dương vương ha ha cười, lão ta vừa thở
hổn hển vừa đến gần Vương Hoằng, khàn khàn nói: “Thất lang tựa như một
đóa mẫu đơn, đến chỗ nào cũng đập vào mắt người ta.”
Lời so sánh của lão ta chẳng ra gì cả. Bởi vậy, sau khi nói ra một câu này, ngoài
đám phụ tá phía sau hắn phối hợp cười lớn, Vương Hoằng chỉ kéo khóe
miệng một chút, rặn ra một nụ cười mỉm. Về phần Vương Nghi, ngay cả mắt
cũng không thèm nâng lên, liền lướt qua Nam Dương vương, tự đi về tháp
của mình.
Tháp của Vương Hoằng, Vương Nghi được xếp ngay phía
trước Trần phủ. Bởi vì Nam Dương vương thích tỏ vẻ nên vị trí sắp xếp
đầu tiên là dành cho chính lão ta.
Vương Nghi ngồi xuống tháp, giơ lên chén rượu, đó là một chút mãnh quán.
Mà lúc này, trước mắt Trần Dung tối sầm lại. Bóng dáng màu trắng kia ngồi xuống ngay phía trước nàng.
Cách qua lớp bình phong, Trần Dung lén lút nhìn bóng người kia một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Hai tay nàng bấu chặt lẫn nhau, lời nói vừa rồi của Vương Hoằng vang đi
vang lại bên tai nàng: “Đúng là mối quan hệ rất trong sáng…… Khanh
khanh, nhìn thấy thiếu lang như ý, ánh mắt nàng sáng quắc thực giống như trộm vậy. Hay là, nàng lại muốn biện hộ điều gì đây? Đã vội vã vứt bỏ
người cũ đi rồi sao?”
“Khanh khanh chưa từng cố gắng, sao biết ta không thể cưới?”
Mười ngón tay chuyển động liên tục, cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung
mới hít một hơi, thầm nghĩ: A Dung, ngươi suy nghĩ miên man cái gì chứ?
Ngươi đừng quên, Lang Gia Vương Thất là người nào! Trần Kỳ không phải đã nói rồi sao? Ngay cả công chúa cũng có hai người vì chàng mà rơi vào
bệnh tương tư. Đã biết rõ là không thể nào mà ngươi có thể để bản thân
rơi vào đó sao? Ngươi thua thì có thể chịu nổi không?
Sau một
phen tự hỏi như thế, Trần Dung tâm thần đại định. Có điều bóng dáng màu
trắng gần gũi phía trước, ngửi thấy mùi hương tươi mắt thuộc về chàng,
tâm của nàng vẫn nhảy nhót, bị vây trong sự hỗn loạn êm ái.
Lúc
này, Nam Dương vương cũng đã ngồi xuống chỗ chủ tháp. Sau đó, lão ta
bưng lên một cái chén ngọc uống một ngụm rượu, sau đó lau miệng, cắn một miếng thịt béo do một mỹ nhân dâng tới.
Trong lúc nhai nuốt,
Nam Dương vương phất phất tay, nói không rõ: “Nói tới trận tuyết rơi
này, ta muốn dùng mỹ nhân ca múa để cảm tạ trời cao. Con bà nó, dạ yến
này, mọi người cứ vui chơi đi, muốn rượu thịt thì chỗ ta có, muốn mỹ
nhân, chỗ ta cũng nhiều. Ai nhìn trúng thì cứ tự rước đi, tùy tiện tìm
một gian điện phòng đều có thể cầu hoan.”
Nói tới đây, có thể là cảm thấy lời nói của mình rất thú vị, lão ta lập tức nhếch miệng rộng, để lộ ra răng vàng ha hả cười to.
Cùng với tiếng cười của Nam Dương vương, trong điện cũng vang lên tiếng cười phụ họa.
Đúng lúc này, Trần Dung nghe thấy Vương Nghi phía trước cau mày nói với vẻ
không kiên nhẫn: “Thật sự là ghê tởm.” Vương Nghi nói tới đây, quay đầu
nhìn về phía Vương Hoằng, hỏi: “Tiểu Thất, Nam Dương thành thật không
tốt đẹp, vừa đầu xuân, ta sẽ rời đi, con có muốn đi cùng không?”
Vương Hoằng sẽ đi sao? Trần Dung vẫn cúi đầu bỗng ngẩng lên, cách qua lớp
bình phong, nàng trơ mắt nhìn người nọ, lỗ tai dựng thật thẳng, ngay cả
hô hấp cũng quên mất.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nghi,
Vương Hoằng dựa về phía sau, đến gần Trần Dung hơn, hai tay chàng lần
lượt thay đổi tư thế, nhợt nhạt cười nói: “Rời đi Nam Dương ư? Cũng
không phải không thể.” Trong lúc Trần Dung khẩn trương, trán đổ mồ hôi,
khuôn mặt tuấn tú của chàng hơi nghiêng qua, dường như hướng về phía
nàng, chậm rãi cười, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Có thể có một người, con còn phải mang theo đi cùng mới phải.”