Cục Cảnh Sát.
Trong phòng làm việc, Vanessa dựa vào ghế, mắt sâu lắng nhìn tập hồ sơ trước mặt, mà đối diện là cậu cảnh sát trẻ lần trước, mặt mày khẩn trương nhìn cô.
Mắt thấy Vanessa nhìn lâu như vậy cũng không nói một lời, hắn khẩn trương hỏi.
“ Đội trưởng, lần trước chúng ta lục tung Vọng Linh thự nhưng không có manh mối, vậy mà giờ lại có người âm thầm đem tập tư liệu này đến, còn chỉ rõ thủ phạm, chúng ta có nên đi bắt người không ?”
Vụ án lão đại Kiến Ngụy bị ám sát, bọn họ điều tra hơn ba tháng trời nhưng một chút manh mối cũng không có, Vọng Linh thự bị bọn họ đào bới lung tung nhưng vô dụng.
Cứ tưởng đi vào bế tắt, thế mà sáng nay lại có người chuyển phát nhanh đem chứng cứ chỉ tội Man Cảnh Ân là thủ phạm, còn có không ít tư liệu maua bán làm ăn của hắn, cùng một số ửng cử viên sáng giá của Chính Phủ, dù không biết là thật hay giả nhưng không phải cũng nên bắt hắn về tra hỏi hay sao ?
“ Dĩnh, cậu theo tôi hai năm, vậy mà đến bây giờ vẫn không học được gì … Hừm, việc Kiến Ngụy bị ám sát, người hưởng lợi đương nhiên là Man Cảnh Ân, nhưng quá dễ dàng khiến tôi thấy trong đây nhất định có bẫy, Vọng Linh thự tìm không ra, vậy tìm người tên Hủy Lực đi.”
Vanessa lười biếng nói vài câu, mắt vẫn không rời tập chứng cứ. Mà Dĩnh đã đen mặt, hắn dĩ nhiên học rất nhiều ở cô, chỉ là hắn muốn đem Man Cảnh Ân về tra hỏi thôi không được sao ?
Chợt nghĩ ra việc gì, Dĩnh lóe mắt nhìn Vanessa. – “ Đội trưởng, còn nhớ lúc trước tôi có nói đến người đàn bà của Kiến Ngụy không ? cô ta hiện giờ ở bên cạnh Man Cảnh Ân.”
Nói xong, Dĩnh đưa tập tài liệu cho Vanessa, vừa mở ra, cô ngây người. Dĩnh thấy Vanessa im lặng, hắn lại ngứa miệng, ánh mắt sáng rực nhìn Vanessa.
“ Đội trưởng, chúng ta có thể bắt cô ta về hỏi cung.”
Vanessa thở dài. – “ Chuyện đó nói sao đi, bây giờ cậu hãy điều tra người chuyển những tư liệu này đế cục cảnh sát, những chuyện còn lại, tôi sẽ tự lo liệu.”
“ Nhưng mà …”
Dĩnh còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt Vanessa tối lại, hắn bĩu môi bỏ đi, bất quá hắn tự mình hành động, và bất quá bị đội trưởng mắng vài ngày vậy.
Dĩnh đi rồi, Vanessa vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng, cho đến khi điện thoại vang lên, cô mới phục hồi ý thức bắt máy.
“ Alo.”
“ … ”
Nghe được bên kia là ai, Vanessa mỉm cười, cô cúp máy, thu dọn đồ đạt, tiện thể đem tập tài liệu của Man Cảnh Ân bỏ vào túi, đi nhanh đến nơi hẹn.
………………………..
Trong trang viên vắng lặng như tờ, từng ngôi mộ được sắp xếp thẳng hàng ngay ngắn theo tầng tầng lớp lớp.
Ở một góc nhỏ, bóng dáng mảnh mai cô đơn đứng trước hai ngôi mộ trắng, váy áo màu trắng tinh khiết khẽ lay động theo từng cơn gió thoảng bay bay.
Vanessa vừa đi tới đã thấy cảnh tượng này, ánh mắt thâm sâu khó đoán, cô đứng nhìn trong giây lát, sau đó tiến tới bóng dáng quay lưng về phía mình, nhẹ giọng.
“ Kha Nhi.”
Bóng trắng nhẹ nhàng quay lại, đôi mắt màu hổ phách vẫn lạnh nhạt, khuôn mặt vẫn không cảm xúc, nhưng khi cất giọng, tiếng nói mềm mại dễ nghe nhưng thanh âm lại lạnh nhạt hờ hững khiến người ta phát run.
“ Tôi nên gọi là Bảo Lan, hay là Vanessa ?”
Vanessa lặng người trong giây lát, sau đó mới hiểu Kha Nhi ám chỉ điều gì, cô lên tiếng, giọng kiên định.
“Vanessa … Kha Nhi, thời gian qua em vẫn khỏe chứ ?”
Kha Nhi không trả lời Vanessa, cô xoay người nhìn về hai ngôi mộ, Vanessa cũng chú ý tới hai ngôi mộ trắng, cô ngây người, sau đó nhanh chống đi tới, cô quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt lạnh lùng.
“ Cha, mẹ … Bảo Lan bất hiếu đến thăm cha mẹ đây.”
Vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc nhìn Vanessa nhưng ánh mắt đã dịu đi hẳn, Kha Nhi cũng đi tới quỳ xuống trước mộ cha mẹ, nhẹ giọng.
“ Cha, mẹ … con từng hứa với hai người, sẽ tìm Bảo Lan về gặp hai người, nay đã tìm được người, nhưng …”
Cô ngừng một lúc, không nhìn đến sắc mặt của Vanessa, vẫn nhìn thẳng hai ngôi mộ, cho đến khi …
“ Chị biết em muốn nói gì … thật xin lỗi.”
Vanessa chen ngang lời Kha Nhi, vì cô biết Kha Nhi đang muốn nói điều gì, kiên định xoay mặt nhìn Kha Nhi, lời lẽ đầy chua xót.
“ Kha Nhi, em hãy tin chị, không phải chị không muốn tìm cha mẹ, mà vì chị không có khả năng.”
“ Mười hai năm … nếu tính từ ngày chị mất tích, đến ngày chị được nhận nuôi, được đi học, được tốt nghiệp, sau đó vào làm trong tình nguyện viên, cho đến khi thi đỗ vào trường cảnh sát, và cuối cùng là điều tra viên … chị có đủ khả năng làm nhiều việc như vậy, mà vẫn không đủ khả năng để chị tìm kiếm ?”
Kha Nhi nhìn Vanessa với vẻ mặt lạnh lẽo, trong giọng nói toàn chỉ trích khiến vẻ mặt ngày thường lạnh như tiền của đội trưởng điều tra viên Vanessa tái nhợt đi, còn mang theo vài phần bất đắt dĩ.
Vanessa nhìn Kha Nhi với vẻ mặt áy náy. – “ Chuyện không như em nghĩ, nó rất phức tạp, em cho chị chút thời gian, chị nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em, được không Kha Nhi ?”
Thật ra Kha Nhi nói ra những lời này không hề oán trách vì sao hai người cùng một mẹ sinh ra nhưng hoàn cảnh sống lại khác xa nhau như vậy, tất cả là vì cha mẹ, dù Bảo Lan không tìm cô nhưng chỉ cần nhớ đến cha mẹ, nhớ đến mối thù , nhớ đến …
Nghĩ đến đây, Kha Nhi nhìn Vanessa, ánh mắt thâm sâu khó lường. – “ Lạc Lai là người bảo trợ chị, chị có biết vợ của hắn là ai không ?”
Thời điểm Bảo Lan mất tích, cho đến khi hai người gặp lại, cô điều tra rất rõ hoàn cảnh sống của Bảo Lan, tất cả đều được người khác bảo trợ, tin đáng kinh ngạc hơn, người bảo trợ Bảo Lan lại là Lạc Lai.
“ Là Đoan Thanh.” – Vanessa không do dự trả lời.
Kha Nhi nhếch môi cười lạnh. – “ Sống cùng kẻ thù lâu như vậy, chị là vì nhẫn nhịn để sống chờ ngày báo thù, hay là vì khuất phục cúi đầu trước hư vinh.”
“ Không phải.” – Vanessa gầm nhẹ, vài giọt nước mắt còn sót lại đã biến mất, cô nhìn Kha Nhi, giọng chắc nịch.
“ Mười hai năm trước, chị được Lạc Lai nhận nuôi nhưng là do ông ấy thấy chị có tố chất, muốn bảo trợ chị nuôi chị ăn học, lúc đó Đoan Thanh chưa phải vợ ông ta, bà ta chỉ là vợ lẽ, sau này chị mới biết sự hiện diện của bà ta.”
“ Vậy khi bà ta leo lên địa vị chính thất, vì sao bà ta vẫn còn sống khỏe mạnh ?”
Lời nói này ý chỉ vì sao Đoan Thanh làm vợ chính thất hơn sáu năm nhưng không mất một miếng thịt nào, cô không tin Vanessa dễ dàng bỏ qua như vậy.
“ Chị muốn đưa bà ta ra trước pháp luật, để pháp luật trừng trị bà ta, trả lại trong sạch cho cha mẹ chúng ta.”
“ Ha …”
Lần đầu tiên, Kha Nhi bật cười một tiếng nhưng không phải vui vẻ mà là chế giễu, cô dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Vanessa, giọng châm chọc.
“ Trong sạch ? nếu có thể lấy lại được cái thứ xa xỉ đó, hai chị em chúng ta có tách rời mười hai năm hay không ? … Vanessa, ngay cả thừa nhận tôi là em gái, chị cũng không có can đảm, đến cả việc tôi bảo nên gọi chị tên gì, chị cũng không bảo tôi gọi chị là Bảo Lan, mà phải gọi tên đội trưởng điều tra viên, ngay từ đầu, chị đã vạch ranh giới với tôi …”
Kha Nhi dừng một giây, giọng cứng ngắt. – “ Là vì sợ địa vị bị lung lay, vì sợ người ta biết chị có đứa em gái là sát thủ, kẻ giết người không gớm tay.”
Cô đã cho Vanessa lựa chọn là bạn hay thù, mà cô nàng cư nhiên không ngần ngại vạch ra ranh giới, điều này càng khiến cô khẳng định giữa bọn họ sẽ không có tiếng nói chung.
Kha Nhi mắt lạnh nhìn Vanessa, không cho cô nàng có cơ hội mở miệng, chậm rãi nói từng chữ một.
“ Không phải chị muốn tìm hung thủ giết phu nhân Thống Đốc sao ? thật hay … người đó chính là tôi, chị có muốn đem tôi về hỏi tra hỏi hay không ?”
Vanessa lẳng lặng nhìn Kha Nhi, giống như dự đoán trước được Kha Nhi sẽ nói ra kết quả nên chỉ thản nhiên trả lời.
“ Chị biết, chị biết tát cả, chị cũng hận, cũng muốn giết bà ta … nhưng Kha Nhi à, chị làm không được.”
Ngước mắt nhìn Kha Nhi, Vanessa thấy rõ vẻ mặt không cảm xúc giờ đã tối lại, đôi mắt mang theo sát khí như muốn nuốt chửng cô nhưng cô vẫn nói tiếp.
“ Kha Nhi, chị không phải cô bé thiếu suy nghĩ của năm đó, chị biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Giết Đoan Thanh thì có ai hiểu được nguyên nhân ? bọn họ sẽ cho chúng ta như ma quỷ, giết người không cần lý do, chị không muốn ba mẹ chết không nhắm mắt, em hiểu chị không ?”
Kha Nhi không trả lời Vanessa, cô đứng dậy, cúi đầu trước hai bia mộ, quay người bước về phía trước. Vanessa đau sót, cô đứng dậy đi tới nắm lấy tay Kha Nhi, giọng có chút nghẹn ngào.
“ Kha Nhi, chị không cố ý, chị chỉ …”
“ Đáng lý ra việc hai chúng ta nhận lại nhau nên chỉ có vui vẻ và hạnh phúc, nhưng xem ra … cách sống và làm việc của hai ta không thích hợp ở cùng một chỗ, chúng ta nên ít gặp mặt thì hơn.”
Lạnh lùng nói một câu, Kha Nhi hất tay Vanessa ra, liếc nhìn cô với vẻ mặt lạnh nhạt, giọng cũng không chút tình cảm nào.
“ Vanessa, chị hãy quay về làm con người thật của chị, là đội trưởng điều tra viên tương lai rộng mở, tôi là sát thủ,