Trong Phòng Ngủ Chính.
Theo thường lệ, mỗi buổi sáng Tiểu Âu sẽ đến dọn dẹp phòng ngủ chính nhưng thời gian sau, Dì Quế lại đích thân làm, còn hay mang canh bổ cho Kha Nhi uống.
Việc này liên quan đến chuyện tình cảm hai người bọn họ phát triển lộ rõ trước mặt mọi người trong Dạ thự, Dì Quế thấy vậy cũng không so đo chuyện trước đây, ngay cả việc Kha Nhi từng ra tay ác độc muốn giết Hải Miên cũng quên mất, bà bắt đầu quan tâm Kha Nhi nhiều hơn, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho cô, quan trọng hơn là vì ông chủ đã tìm được bến dừng.
Hiện tại mỗi ngày bà đều thức rất sớm để nấu canh bồi bổ thân thể cho Kha Nhi, bởi biết đêm nào ông chủ cũng lăn qua lăn lại khiến Kha Nhi mệt mỏi, tuy vẻ mặt cô luôn không có cảm xúc gì, nhưng cũng là phụ nữ, bà có thể thấy rõ mỗi buổi sáng Kha Nhi đi xuống lầu đều có chút bất tiện.
Như mọi buổi sáng khác, Dì Quế vui vẻ đi tới cửa phòng ngủ chính gõ vài tiếng, đợi bên trong có người lên tiếng mới bước vào. Trong phòng không có gì thay đổi, vẫn ga giường nhăn nhúm còn vươn không ít dấu vết ám muội, Man Cảnh Ân đã đi từ rất sớm, nên trong phòng chỉ còn lại Kha Nhi.
Dì Quế cầm khay đựng bát canh bổ đi đến trước mặt Kha Nhi, nhẹ giọng. – “Kha tiểu thư, buổi sáng tốt lành,”
Kha Nhi cười nhẹ. – “Buổi sang tốt lành.”
Sau đó nhìn qua bát canh thơm ngon, hếch môi cười lạnh, Dì Quế lại không để ý đến vẻ mặt đã lạnh dần của cô, bà đưa bát canh cho Kha Nhi, thân thiện nói.
“Hôm nay tôi nấu canh ngó sen hầm chân giò, uống còn nóng sẽ ngon hơn, Kha tiểu thư xin mời dùng.”
Kha Nhi nhận lấy bát canh nhưng không uống mà để qua một bên, cô nhìn Dì Quế, hạ giọng.
“Dì Quế, lâu rồi không thấy Tiểu Âu đến dọn phòng, cô ta xin nghỉ rồi sao ?”
Dì Quế ngạc nhiên, bà nhớ ngày trước Tiểu Âu hay khinh miệt Kha Nhi, bà nghĩ Kha Nhi sẽ không thích gặp Tiểu Âu nên dời cô ta xuống phòng bếp, bà cũng hiểu rõ tâm tư Tiểu Âu vẫn ấp ủ mộng tưởng xa vời.
Hiểu rõ tâm tư Tiểu Âu, Dì Quế không muốn con bé vì mơ mộng hảo huyền của mình mà thiệt mạng nên mới chặt đứt tơ tình này, đưa con bé xuống nhà bếp, cách xa phòng ngủ chính.
Nhưng đó chỉ là một phần lý do, quan trọng nhất là bà không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này sẽ phá hư tình cảm tốt đẹp của ông chủ cùng Kha Nhi, hiện tại đuổi đi một người, còn phải đề phòng một người là Hải Miên, bà có hơi nhức đầu.
Cứ nghĩ thời gian qua Kha Nhi không hỏi tới Tiểu Âu là vì cô đã quên, giờ lại hỏi chuyện, không lẽ Kha Nhi đã phát hiện điều gì rồi ?
Dì Quế thôi không suy nghĩ viễn vong, bà nhìn Kha Nhi giải thích. – “Kha tiểu thư, Tiểu Âu vẫn còn làm ở đây, chuyện là như vầy, vì hiện tại nhà bếp đang thiếu người nên đành đem tiểu Âu sang phòng bếp, nếu Kha tiểu thư muốn Tiểu Âu tiếp tục hầu hạ, tôi sẽ đổi lại, ý tiểu thư ra sao ?”
Kha Nhi nghe xong không trả lời ngay chỉ lo đùa nghich ngón tay, Dì Quế có chút lo lắng, cô lại xem như không thấy, thời gian trôi qua khá lâu, thấy Dì Quế đã chịu không được, cô lười biếng lên tiếng.
“Đổi lại đi, tôi đã quen cô ấy hầu hạ rồi.”
Nói xong, cô cầm bát canh lên uống hết rồi đưa cho Dì Quế, cười nhạt. – “Canh rất ngon, cám ơn dì.”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Kha Nhi, còn có giọng nói êm tai làm Dì Quế không còn nghĩ sâu xa hơn nữa, có lẽ bà đã nghĩ quá nhiều rồi. Bất đắc dĩ thở dài, bà cười cười nhìn Kha Nhi, sau đó quay người dọn dẹp phòng.
…………………………..
Đến giữa trưa.
Tại hoa viên, bốn bề vắng lặng, chỉ riêng Kha Nhi ôm ZERO ngồi trên thềm đá ngắm mặt nước phẳng lặng, còn có những bông sen màu tím, dưới ánh mặt trời trong nó càng xinh đẹp rực rở biết bao.
Hoa viên này được bày trí khá giống phong cách phương Tây, vừa bước vào hoa viên, phía bên tay phải là những bụi hoa nhài trắng như tuyết, bên phía tay trái là hàng cây xanh có bóng mát đổ xuống, cạnh đó là một cái hồ có đầy hoa sen tím, và đối diện là một cái bàn đá lớn có bốn chiếc ghế đá xếp xung quanh.
Nhưng hiện tại Kha Nhi không ngồi trên ghế đá mà lại ngồi trên bậc thềm đi xuống cạnh cái ao, tầm mắt luôn hướng về những cây hoa nhài đang nở rộ, nhìn những đóa hoa màu trắng tinh khiết cùng mùi hương dễ chịu khiến tâm trạng Kha Nhi thấy thoải mái, rất thích hợp làm nơi tĩnh tâm.
Kha Nhi chợt nhớ đến mùi hương trên người Man Cảnh Ân cũng là hoa nhài, có thể là do ảnh hưởng từ hoa viên này nên mùi hoa trên người hắn mới lâu phai như vậy, bởi dù là nước hoa cũng chỉ giữ được trong thời gian ngắn, về phần sữa tắm, tuy hắn luôn dùng chung với cô là mùi hoa trà nhưng lại không bị ảnh hưởng.
Một người đàn ông mà trên người lại có mùi hương hoa thật khiến người ta lấy làm hứng thú, xem ra cô nên tìm hiểu một chút mới được.
Đang suy nghĩ chuyện làm sao hỏi mùi hương trên người Man Cảnh Ân, bổng có tiếng bước chân đi về phía cô, vì tai Kha Nhi rất thính nên có thể phân biệt được là ai đang đến, đương nhiên là Dì Quế rồi.
Kha Nhi không quay đầu, nhìn khóm hoa nhài, nhe giọng hỏi. – “Dì Quế, Ân rất thích hoa nhài sao ?”
Dì Quế đi tới cùng khay trà bánh trên tay, nghe Kha Nhi hỏi vậy, bà cười cười, đi đến đặc tà và bánh dưới thêm gạch, cũng không quên giải thích cho Kha Nhi hiểu.
“Lúc trước nơi này có rất nhiều loại hoa nhưng sau khi Lão gia cưới Lão Phu Nhân, biết bà ấy thích nhất hoa nhài, vì thế bảo người làm vườn bỏ hết các loại hoa kia, chỉ trồng hoa nhài mà thôi.”
Dì thế vừa nói, vừa đặc một phần bánh cho ZERO ăn. – “Không biết có phải ông chủ thừa hưởng tính cách của Lão Phu Nhân hay không, từ nhỏ cũng thích loại hoa này, về sau Lão Phu Nhân hay dùng hoa nhài tắm cho ông chủ, bảo rằng loại hoa này có thể trị nhiều bệnh, vừa tắm, vừa phơi khô làm trà cho ông chủ uống, mới đầu ông chủ không cam nguyện làm theo lời Lão Phu Nhân, nhưng vì Lão Phu Nhân cứ dùng nước mắt dụ dỗ nên ông chủ đành chịu …ông chủ là một người con có hiếu.”
Nói đến đây bà dừng hẳn, đôi mắt đượm buồn. – “Tiếc là năm ông chủ mười tuổi, Lão Phu Nhân bị người đàn ông ấy hại chết, ông chủ cũng không tắm hoa nhài nữa, ngay cả nước trà cũng không uống, tôi nghĩ chắc ông chủ không có thời gian vì sau đó Lão Gia hay bắt ông chủ đi huấn luyện gì đó, thường ngày về Dạ thự trên người đều mang thương tích, tôi thấy mà đau lòng.”
Nhìn mặt hồ phẳng lặng, khóe mắt Dì Quế có chút ướt. – “Thấy ông chủ như vậy, tự nhiên tôi muốn làm một cái gì đó cho ông chủ vui nên tự mình nấu nước hoa nhài cùng làm ít trà nhài cho ông chủ, không ngờ sau đêm đó, ông chủ nhốt mình trong phòng nguyên ngày không chịu ra, ai gọi cũng không trả lời, ngay cả Lão Gia cũng không cho vào, đến ngày thứ ba, ông chủ cũng không chịu ra, Lão Gia đành kêu người phá cửa mới phát hiện ông chủ đã ngất trong bồn tắm hoa nhài.”
Dì Quế dừng lại, lấy hơi nói tiếp, giọng nói có chút khổ sở.– “Không biết ông chủ có phải đã ngâm ba ngày luôn hay không mà da thịt trắng bệch còn nhăn nheo đáng sợ, sau ngày ấy, Lão Gia quyết định đưa ông chủ đi Mỹ, đến khi Lão Gia bị ám sát, ông chủ mới trở về tiếp nhận chức Lão Đại hiện giờ, việc vườn hoa nhài này ông chủ cũng không bảo phá bỏ nhưng chưa bao giờ bước chân đến hoa viên.”
Kha Nhi nghe xong, tim co thắt khó chịu, cô đơn thuần chỉ muốn biết vì sao trên người Man Cảnh Ân lại có hương hoa nhài, thật không nghĩ đến lại có thể nghe được câu chuyện buồn của hắn, còn là nỗi đau hắn đang giấu kín trong tim.
Một đứa trẻ mười tuổi đã mất đi người mẹ sẽ khổ sở đến mức nào cô hiểu rõ, vì cô cũng giống hắn, chỉ khác nhau ở chỗ, lúc đó cô còn có Kiến Ngụy che chở an ủi, tuy mấy năm sau hắn đã mang cô đi huấn luyện nhưng ít ra trong bốn năm đó Kiến Ngụy đối với cô rất tốt, không như Man Cảnh Ân, mẹ vừa chết lại bị cha đẩy đi huấn luyện, hắn ắc phải chịu đả kích cùng tổn thương rất nhiều.
Điều đó cũng chứng minh vì sao Man Cảnh Ân lại hận Kiến Ngụy như vậy, nếu không vì Kiến Ngụy, tuổi thở của Man Cảnh Ân nhất định sẽ rất hạnh phúc và khi trưởng thành, hắn sẽ không lạnh lùng và trở nên tàn nhẫn.
“Kha tiểu thư, Dì Quế.”
Tiếng Tiểu Âu cắt ngang suy nghĩ của Kha Nhi, cô đứng lên đi tới đối diện với hai người, liếc nhẹ Tiểu Âu một cái, tầm mắt hướng về Dì Quế.
“Dì Quế, dì đi làm việc của mình đi, tôi có việc muốn nói với Tiểu Âu.”
Dì Quế do dự chưa muốn rời đi nhưng khi thấy Kha Nhi lạnh lùng nhìn mình, bà nuốt nước bọt, mắt liếc nhẹ Tiểu Âu vẫn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, rồi gật đầu chào Kha Nhi một cái mới rời đi.
Trong hoa viên chỉ còn hai người, Kha Nhi nhìn Tiểu Âu khá lâu, lâu đến mức Tiểu Âu không kiên nhẫn được nữa, cô nàng nhỏ giọng lên tiếng.
“Kha tiểu thư, nếu cô không có gì căn dặn, tôi xin phép xuống phòng bếp trước, ở đó còn rất nhiều việc chờ tôi làm.”
“Cô rất muốn lên giường cùng Ân sao ?”
Tiểu Âu còn chưa rời đi, Kha Nhi bổng lạnh giọng nói một câu khiến cả người Tiểu Âu hóa đá tại chỗ nhưng chỉ giây sau cô nàng đã lấy lại bình tĩnh, quay người nhìn Kha Nhi, giọng cung kính.
“Kha tiểu thư, chắc cô đã hiểu lầm gì rồi, tôi chỉ là phận người hầu, nào có vọng tưởng xa vời như thế.”
Kha Nhi thả ZERO xuống để nó tự do chơi đùa, đôi con ngươi màu hổ phách sắc bén nhìn Tiểu Âu, giây sau cô