Thời tiết vào cuối xuân mát mẻ trong lành nhưng vì sắp bước qua mùa hạ, vào ban trưa vẫn oi bức khiến những người đi đường đều toát mồ hôi, còn thêm khói bụi do những chiếc xe hơi chạy ngang càng làm không khí bức bối.
Trước cửa hàng thú cưng tên BABY DOG, một bé gái khoảng năm tuổi vận vấy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, hai má đỏ hồng, đôi môi hồng nhuận mím chặt, đôi mắt to đen chăm chú nhìn bảng hiệu, sau đó đi tới đi lui rất lâu rất lâu, cho đến khi …
“Á …” – “Phịch.”
Một tiếng thét cùng tiếng đồ vật rơi kinh động đến người đi đường, khi bọn họ nhìn lại đã thấy một bé trai tuấn tú cùng một bé gái té ngã trên đường. Bé gái té ngã tự mình đứng dậy, phủi hết bụi bậm trên người, mắt đen láy trừng cậu bé vận đồ đen.
“Cậu đi mà không biết nhìn đường sa …”
Chữ sao chưa nói hết đã ngưng trọng vì khi bé trai đứng dậy, cô bé mới thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Mái tóc nâu đen che đi mày rậm cùng đôi mắt màu lục sắc bén, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ như son, tuy bé trai còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra sự lạnh lùng kiêu ngọa, thế nhưng vẻ đẹp thanh tú kia lại trông hệt như một bé gái.
Cậu bé không phản bác, nhìn cô bé với vẻ hời hợt, nhàn nhạt nói. – “Xin lỗi.”
“Này … cái kia, cái kia …”
Cô bé lần đầu thẹn thùng, thấy cậu bé muốn đi liền níu tay cậu lại, sau đó mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng rốt cuộc nói thành một câu khiến mặt cô bé càng đỏ hơn.
“Cậu … cậu giúp mình chọn chó con được không?”
Cậu bé nhíu mày, nhìn cô bé như người ngoài hành tinh, mất kiên nhẫn nói. – “Tôi không phải ông chủ.”
Cô bé ngây người, chỉ giây sau đã hiểu ý cậu bé muốn nói gì, cô bé lúng túng muốn giải thích thì phía sau bổng vang lên giọng nói ấm áp.
“Tiểu Vệ.”
Một cô gái với mái tóc đen dài tới thắt lưng, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận cong lên theo đường đẹp nhất, cô gái vận váy trắng tinh trông như thiên sứ đang đi tơi chỗ bọn họ, cô bé nhìn đến ngây người.
“Không phải bảo đợi mẹ một chút sao? Tự dưng chạy đến đây làm gì?”
Cô gái dịu dàng đang yêu tiểu Vệ đương nhiên là Kha Nhi. Hôm nay cô và tiểu Vệ đi đến khu thương mại nhưng vừa đến thì cô có điện thoại, bảo con đợi một chút, cô mới quay đầu nghe điện thoại thì bên này tiểu Vệ đã biến mất, hại cô đi tìm muốn chết, cũng may nó không chạy loạn.
Thật ra, khi trở lại Trung Đông, Kha Nhi không tìm Man Cảnh Ân mà đi đến tập đoàn JC giải quyết một số vấn đề, thân là chủ tịch, cô phải làm gương cho nhân viên, công tư phân minh, vì thế quyết định giải quyết xong việc công mới đi tìm Man Cảnh Ân, tiếc rằng ý nghĩ ấy đã bị bóp nát từ trong trứng nước.
Vì trước đó, Kha Nhi thông qua thuộc hạ biết được, thời gian qua, tuy không có cô bên cạnh nhưng Man Cảnh Ân sống rất tốt, làm việc đều đặn, không có phụ nữ bên ngoài, nói trắng ra, cuộc sống của hắn tuy không có phụ nữ nhưng không đến nổi cô tịch, còn rất thoải mái nữa là khác.
Sau việc này, Kha Nhi rút ra kết luận, nội dung tin nhắn Lăng Tịnh Hy gửi cho cô là giả, cô nàng chỉ muốn cô trở về chỉ vì muốn xem kịch vui, điều này khiến Kha Nhi tức giận nhưng không thể trách Lăng Tịnh Hy, cô nàng là vì muốn tốt cho cô, có điều, thằng bé tiểu Vệ lại nài nỉ muốn đi tham quan khắp nơi, mà mỗi lần cô nhắc đến chuyện tìm cha cho bé thì nó lại lãng sang chuyện khác, cô hết cách.
“Con muốn ăn cái kia.”
Tiểu Vệ không để lời trách yêu của Kha Nhi vào tai, cậu bé chỉ sang tiệm kem, cậu là vì cái này mà đến nhưng không may chạm phải con bé chạm mạch kia, vừa nghĩ tới, tiểu Vệ lườm cô bé vẫn đang ngây ngốc nhìn mẹ mình.
Kha Nhi thở dài, không nói dong dài đi đến tiệm kem, mới bước đi đã khưng lại, vì cô nhận ra thứ quen thuộc, đó là sợi dây có mặt hình trăng khuyết đeo trên cổ cô bé kia, nhìn đến khuôn mặt, cô sửng sốt, sau đó không chút do dự đi đến chỗ cô bé, nhẹ giọng hỏi.
“Con là Vương Tịnh Ngân?”
Đúng vậy, cô bé vận váy lam đích thật là con gái do Vương Vũ Hàn cùng Lăng Tịnh Hy tạo thành, còn là một song thai một trai một gái.
Vương Tịnh Ngân có vẻ ngoài giống hệt Vương Vũ Hàn, ngoại trừ đôi mắt đen láy giống Lăng Tịnh Hy, còn anh trai thì ngược lại, xinh đẹp như yêu nghiệt giống mẹ nhưng có đôi mắt xanh lam giống cha, hai anh em song sinh nhưng dù nhìn ở góc độ nào thì hai đứa chẳng có điểm chung nào hết, ngoại trừ dòng máu đang chảy trong người hai bé.
Kha Nhi cảm thấy đây là duyên do trời định, mới đầu hai mẹ con chỉ muốn đi lanh quanh khắp Trung Đông để kéo dài thời gian tìm gặp Man Cảnh Ân, không ngờ giữa đường gặp được con gái Lăng Tịnh Hy.
Thật ra việc tặng sợi dây chuyền cho Lăng Tịnh Hy là có mục đích, ngày cô sinh tiểu Vệ đã ấn định sẽ làm thông gia với Lăng Tịnh Hy, vì thế đặc biệt bảo thợ làm ra hai sợi dây chuyền một trăng khuyết một trăng tròn, sợi dây có tên Tâm Nhật Nguyệt, hai mặt sợi dây có thể lồng vào nhau, giống như tình cảm sau này của hai bé, tuy hơi sớm nhưng cô không muốn quá muộn.
Hiện tại con dâu tương lai xuất hiện, Kha Nhi nào buông tha. Kha Nhi nhìn Vương Tịnh Ngân, ngọt ngào nói.
“Con thật xinh, sau này ai cưới được con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Nghe xong, mặt Vương Tịnh Ngân đỏ bừng vì cô hiểu Kha Nhi nói gì, tuy còn nhỏ tuổi nhưng Vương Tịnh Ngân rất thông minh nên biết hạnh phúc đó là giống như cha mẹ cô, ngày nào cũng vui vẻ bên nhau, đó cũng là điều cô mong ước, giống cha mẹ mãi mãi bên nhau như vậy.
Bất chợt ánh mắt không tự giác liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tiểu Vệ, mặt càng đỏ hơn, Vương Tịnh Ngân cúi đầu thẹn thùng. Mà bên Kha Nhi, không hề bỏ sót một cử động nhỏ nào của Vương Tịnh Ngân, đương nhiên, Kha Nhi nhận ra ánh mắt thơ ngây đó. Thật ra Kha Nhi thấy mình như đang dụ dỗ con gái người ta nhưng cô bé đáng yêu như vậy, bỏ qua thì thật tiếc.
“Tịnh Ngân, em còn muốn đứng đó đến bao giờ?”
Bất chợt, một giọng nói non nớt mất kiên nhẫn vang lên phía sau. Ba người đồng lọt quay lại thì thấy một bé trai khoảng năm tuổi vận bộ vest trắng, đôi mắt màu xanh lam trong suốt như viên ngọc Topaz, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như son mím chặt, nếu cậu bé không lên tiếng, với khuôn mặt này thì bọn họ sẽ cho đây là bé gái chứ không phải bé trai.
Vương Tịnh Ngân thấy người đi tới là anh trai khó tính Vương Vũ Thiên, cô bé xụ mặt, thầm than khẽ, ủ rủ quay sang nhìn mẹ con Kha Nhi nở nụ cười.
“Xin lỗi chị, em phải đi rồi … à, đây là số điện thoại nhà em, khi nào chị rảnh có thể đến nhà em chơi không ạ?”
Vương Tịnh Ngân nói xong, lấy từ trong túi nhỏ một cuốn sổ cùng cây bút, cô bé ghi lại số điện thoại đưa cho Kha Nhi, đôi mắt ánh lên sự chờ mong. Tuy đây là lần đầu tiên cô bé gặp Kha Nhi nhưng bé cảm nhận được Kha Nhi không phải người xấu, còn rất thân thiết nên muốn làm quen, hơn nữa … còn có người kia.
Thấy Vương Tịnh Ngân nhìn mình với vẻ chờ mong, còn có ánh mắt cứ liếc nhìn con trai mình, Kha Nhi vui vẻ nhận lấy mảnh giấy, còn rất thân thiện nói.
“Dì là bạn của mẹ con, sau này nhất định dì sẽ dẫn tiểu Vệ đến nhà con chơi.”
Nghe Kha Nhi nhận lời, Vương Tịnh Ngân vui như tết đến nhưng chỉ giây sau đã đần mặt ra vì cách xưng hô của Kha Nhi. Giọng non nớt lộ vẻ lúng túng.
“Chị … là bạn của mẹ?”
Không thể nào … nhìn người trước mặt không giống bạn của mẹ, giống em gái của mẹ đúng hơn, còn rất trẻ nha, làm chị của cô còn được.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Vương Tịnh Ngân, Kha Nhi cười yêu thương xoa nhẹ đầu cô bé, rất tốt bụng nhắc nhở.
“Anh con đang đợi con đó, con đi nhanh lên.”
“A … dạ, con chào ch … con chào dì ạ.”
Nói xong, cô bé che mặt chạy nhanh đến chỗ anh