Sáng sớm, đoàn xe của Kiến Ngụy đã đi đến ngoại thành, chạy tới một vùng sông nước khá hoang vắng, điểm giao dịch lần này là ngôi nhà kính được bao bọc bởi biển hoa anh túc, màu sắc rực rỡ lay động lòng người.
Đám người Kiến Ngụy vừa đến nơi cũng không ngắm xem biển hoa tuyệt đẹp kia, đi thẳng vào đại sãnh. Nhưng khi vào trong, bầu không khí trở nên ngột ngạt, tình thế hiện tại quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Man Cảnh Ân vẫn Âu phục đen ngồi vắt chéo chân nhàn nhã uống rượu, kế bên là Chấn Phi và sau lưng là vài vệ sĩ khác, hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy đám người Kiến Ngụy xuất hiện.
Kha Nhi mặt lạnh lẽo, khi nãy cô phát hiện có không ít chiếc xe bên ngoài nhưng cứ nghĩ là xe của mấy tổ chức khác, không nghĩ tới là Man Cảnh Ân, còn một điểm quan trọng, cô phát hiện buổi giao dịch hôm nay chỉ có Kiến Ngụy và Man Cảnh Ân, rốt cuộc Key muốn chơi trò gì ?
“ Kiến lão đại.”
Người đàn ông trung niên thấy bọn họ đi vào, vẻ mặt tỏ ý cười, đứng dậy muốn bắt tay với Kiến Ngụy nhưng hắn chỉ lạnh lùng lướt qua, ngồi xuống đối diện với Man Cảnh Ân. Nhếch môi nói.
“ Không nghĩ cháu cũng có hứng thú với thứ này.”
Man Cảnh Ân không quan tâm Kiến Ngụy, liếc nhìn người đàn ông trung niên, đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng.
“ Key, đợt giao dịch lần này, tôi muốn toàn bộ.”
Key giật mình trước đề nghị của Man Cảnh Ân, Kiến Ngụy chỉ nhếch miệng cười, Kha Nhi dựa vào người Kiến Ngụy, trầm tư suy nghĩ.
“ Việc này …” – Key ấp úng, mắt liếc nhìn Kiến Ngụy như hỏi ý kiến nhưng hắn ta lại thờ ơ.
“ Nếu ông không quyết định được, vậy tôi sẽ quyết định thay ông.” – Man Cảnh Ân nói xong đứng dậy đi ra cửa.
Hắn không thích cò kẻ mặc cả, đối với hắn, nếu không có tất cả, vậy đành hủy diệt tất cả, dù sao có hay không có, hắn cũng sẽ hủy tất.
“ Giao dịch lần này thành công, chúc mừng cháu.”
Kiến Ngụy giống như chủ giao dịch, hắn liếc nhẹ Key như ra hiệu, đứng dậy đi tới chỗ Man Cảnh Ân, muốn bắt tay cùng hắn ta nhưng chỉ nhận được cái nhíu mày lạnh lẽo.
Trong giới hắc đạo, không ai không biết Kiến Ngụy là trùm buôn ma túy, Key là người hắn muốn giao dịch gần đây, việc nhường hết khu buôn bán lần này cho Man Cảnh Ân, khiến người khác hoài nghi có phải Kiến Ngụy muốn quy ẩn ?
“ Tiếc thật, bây giờ tôi lại không muốn nữa.” – Man Cảnh Ân lạnh nhạt nói, liếc qua Key, cười lạnh.
“ Key, câu trả lời ngày hôm nay của ông, tôi rất hài lòng.”
Man Cảnh Ân quay đầu bước đi, để lại Key toàn thân run rẩy. Ai không biết Man Cảnh Ân là dạng người gì ? nếu không quy thuận nghe theo, e rằng kết cuộc chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng cũng không thể trách ông, Man Cảnh Ân là Diêm La nhưng Kiến Ngụy là Tử Thần, đối với hai bên ông không thể đắc tội, sự việc hôm nay nằm ngoài tầm kiểm soát của ông, ông chỉ muốn giao dịch với Kiến Ngụy, không nghĩ Man Cảnh Ân xuất hiện gây loạn.
Key nuốt ngụm nước bọt, mắt hốt hoảng nhìn Kiến Ngụy, giọng run rẩy. – “ Kiến lão đại, ngài …”
“ Toàn bộ đợt hàng cứ để đó, sẽ có người biết xử lý, ngày mai tiền sẽ chuyển qua cho ông.”
Nói xong, hắn ôm Kha Nhi rời đi, Key thở phào nhẹ nhõm, sau lần này ông sẽ chuyển toàn bộ số hàng cho Kiến Ngụy, riêng ông sẽ đi Tokyo sống an nhàn với vợ, rút lui hắc đạo vẫn là quyết định đúng đắng nhất.
…………………………
Đoàn xe Man Cảnh Ân vừa rời đi, đoàn xe Kiến Ngụy cũng theo sau.
Kha Nhi nằm trong lòng Kiến Ngụy, không gian chỉ có cô Kiến Ngụy và Hủy Lực đang lái xe, lúc này cô mới lên tiếng.
“ Anh muốn quy ẩn ?”
Tuy là câu hỏi nhưng giữa hai người đều hiểu rõ đối phương, việc Kiến Ngụy quy ẩn là chuyện không thể.
Nụ cươi trầm thấp vang trên đỉnh đầu, mái tóc dài được bàn tay to lớn vuốt ve.
“ Tôi đã nói rồi, Cảnh Ân là cháu ruột của tôi, tôi chỉ muốn giúp nó có thêm chút danh tiếng, ai cũng biết nó là trùm buôn bán vũ khí nhưng họ sẽ hứng thú hơn khi biết nó có liên quan đến ma túy, em không thấy thú vị sao ?”
“ Vô vị.” – Kha Nhi nhẹ nhàng nói, mặt lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ.
Ai không biết dính vào ma túy sẽ đáng sợ đến mức nào, tuy bọn họ không dính vào ma túy, mấy lần giao dịch cũng do vệ sĩ thử thuốc nhưng quanh thân họ cũng bị ảnh hưởng không kém, cũng may cô chưa từng tiếp xúc, mà dù muốn, Kiến Ngụy chưa chắc đồng ý.
“ Bùm.” – Một tiếng nổ lớn vang lên. Kha Nhi cau mày nhìn phía trước, một làn khói trắng mang theo lửa đỏ.
“ Chuyện gì ?”
Kiến Ngụy lạnh nhạt nói, Hủy Lực hiểu ý, hắn gọi ngay ấy vệ sĩ, sau vài câu, giọng bình tĩnh như đây là chuyện thường tình.
“ Phía trước có đột kích, là bên phía Man lão đại.”
“ Cho người trợ giúp, chạy sang hướng khác.” – Kiến Ngụy ra lệnh, Hủy Lực cho xe chạy sang hướng khác.
Xe vừa chuyển hướng đã bị xe khác chặn lại, một nhóm người mặc vest đen xuất hiện, chĩa súng vào bọn họ bắn điên cuồng.
Hủy Lực quay đầu xe muôn bỏ chạy nhưng phía sau là xe bọn thuộc hạ, đường khá hẹp nên không thể quay đầu, vì thế cả ba người xuống xe, một số vệ sĩ ở xe sau chạy lên phía trước che chắn bọn họ.
Kiến Ngụy, Kha Nhi và Hủy Lực lùi về sau, muốn đi đến xe cuối cùng để chạy thoát, không phải bọn họ không muốn đối đầu nhưng hiện tại chỉ còn hai xe, ba xe kia đã đi tiếp diện Man Cảnh Ân, số lượng hiện tại không ổn.
Chưa kịp lên xe cuối cùng, bất chợt ba tên từ đâu nhảy ra chắn đường bọn họ, Kha Nhi vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cô rút súng của Kiến Ngụy bắn vào mấy tên trước mặt, chớp mắt chỉ còn lại ba cái xác.
Kiến Ngụy xử lý mấy tên phía sau xong, kéo Kha Nhi đi về phía trước, bước chân tuy vội nhưng không hoảng loạn, Hủy Lực thận trọng nhìn xung quanh, bất cứ tên nào xuất hiện cũng bị hắn bắn chết, bọn thuộc hạ còn lại bị thất thủ, chỉ còn ba người đi về phía trước.
Đi được vài bước đã thấy Man Cảnh Ân nhàn hạ đứng xem kịch vui, bọn vệ sĩ chắn trước mặt hắn bảo vệ, người của Kiến Ngụy thì đang giải quyết mấy tên mấy tên còn lại.
Kha Nhi đột nhiên lạnh mặt. Hiện tại có gì đó bất thường, bọn người này xuất hiện đột ngột tấn công Man Cảnh Ân nhưng sao cô thấy bọn họ nhắm vào Kiến Ngụy, Man Cảnh Ân lại không tổn thương một cọng tóc … lẽ nào …
“ Kha Nhi.” – “ Đùng.”
Tiếng Kiến Ngụy quát lớn hòa cùng tiếng súng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kha Nhi. Khi cô chấn định lại tinh thần chưa kịp phản ứng đã bị Kiến Ngụy kéo mạnh, hai người xoay một vòng mới ngã nhào xuống đất.
Kha Nhi phản ứng nhanh, cô ngồi dậy muốn rút súng bắn chết tên vừa nổ súng nhưng tay bị Kiến Ngụy kéo lại, cô khó hiểu nhìn thì ngây người.
Kiến Ngụy một thân Âu phục sẫm vẫn nằm đó, gương mặt tái nhợt, mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, một tay nắm tay cô, tay còn lại đặt trên ngực, nơi đó xuất hiện một dòng máu đỏ tươi.
Thời gian như ngưng động, Kha Nhi chỉ biết ngồi đó nhìn, không la hét, không cầu cứu một ai, vẻ mặt không có tí cảm xúc đau thương, tâm trạng phẳng lặng như mặt nước.
Còn nhớ ngày ba mẹ bị giết trước mặt mình, cô không khóc, không kêu nổi một tiếng, chỉ biết ngây người nhìn, đến khi Bảo Lan nắm tay cô bỏ chạy, cô mới lấy lại tinh thần.
Và giờ đây, cảm giác ấy đã quay trở lại, Kha Nhi chỉ biết nhìn, chỉ biết ngây người, cảm giác trong tim như thiếu đi một mảnh nhưng không biết phải diễn dạt như thế nào ?
“ Kha Nhi.” – Kiến Ngụy yếu ớt gọi tên cô, kéo cô lại gần mình hơn, hắn cười nhẹ.
“ Hình như tôi không ổn rồi.”
Kha Nhi chớp mắt, giây lát sau, đôi mắt lần đầu tỏ ra hoảng sợ, khóe mắt ngân ngấn nước, cô cầm tay Kiến Ngụy xoay mặt tìm Hủy Lực nhưng không thấy hắn đâu, lòng bất chợt rối như tơ vò.
Cảm giác trong tim như thiếu đi một mảnh càng hiện rõ, đó là cảm giác mất đi người thân, cô đã