Mĩ Nhân Mềm Mại

Tác giả hum đặt tên chương


trước sau

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.+

Lúc Tần Kiêu trở lại biệt thự đã thì trời đã mưa.

Khi đi, vạt áo của người đàn ông mang theo gió, cả người đều là sự rét lạnh. Nước mưa khiến trán anh ướt sũng, dáng vẻ lạnh lùng này của anh làm dì Đinh giật mình. Kịp phản ứng mà vội nói: "Trời ơi cậu chủ, sao ra nông nỗi như vậy?"

Tần Kiêu giơ tay lên, giọng nói lạnh như băng: "Văn Nhàn đâu?"

Dì Đinh bị dọa sợ: "Ôi, cậu chủ, đó là mẹ ngài, đừng gọi tên bà ấy thế chứ."

Khóe miệng Tần Kiêu vẽ ra nụ cười lạnh nhạt, nếu có thể, anh thật sự muốn giết bà ta. Vào hôm qua, lần đầu tiên trong đầu anh xuất hiện suy nghĩ làm sao giết Văn Nhàn một cách lặng lẽ không một tiếng động.

Nhưng tỉnh táo lại, anh nghĩ đến Tô Lăng, nghĩ đến cô nghiêm túc muốn anh mãi mãi phải tốt như vậy, anh đã bình tĩnh hơn.

Dì Đinh đưa khăn lông cho anh lau tóc, lẩm bẩm bảo: "Bà Văn ở trên lầu... Cậu tắm trước đi, đừng ỷ bản thân mình còn trẻ mà không sao."

Bỗng dưng dì Đinh nghĩ tới: "À đúng rồi, hai ngày trước cô Tô có tới tìm cậu."

Trong lòng Tần Kiêu chưa kịp vui mừng thì sự băng giá đã xâm nhập vào anh: "Cô Tô và mẹ tôi đã gặp nhau?"

Dì Đinh gật đầu: "Gặp rồi."

Tần Kiêu siết chặt khăn lông: "Bọn họ nói gì?"

Dì Đinh là người của Tần Kiêu, đương nhiên sẽ không giấu giếm: "Trái lại cô Tô không nói gì, chào hỏi với bà Văn, bà Văn bảo cô Tô tài giỏi. Dì nghe cũng không hiểu lắm."

Tần Kiêu ừ một tiếng, nới lỏng cái khăn, đi lên lầu.

Bước chân của anh vững vàng song lộ ra sự lạnh lẽo. Vừa lúc bà Văn định đi ngủ, Tần Kiêu gõ cửa.

"Mở cửa."

Trong lòng bà Văn vừa hả dạ vừa hoảng sợ, mở cửa ra. Tuy bà ta vốn đang đợi Tần Kiêu đi kiểm chứng rồi trở về, nhưng rốt cuộc vẫn muốn ra vẻ làm mẹ: "Tôi nói chứ, dáng vẻ bây giờ của anh còn định nói cái gì, tóc vẫn còn đọng nước, nếu anh muốn nói chuyện với tôi, trước tiên đi..."

Tần Kiêu cười nhạo: "Câm miệng, bà biết tâm trạng bây giờ của tôi thế nào, đừng có ép tôi tự tay giết bà."

Cơn giận của bà Văn vừa dâng lên thì trong thoáng chốc, sự vui sướng đã ập tới: "Vậy thì sao, anh biết tôi không lừa anh mà, anh không thể ở bên cạnh Tô Lăng được. Có lẽ nó là..."

Tần Kiêu lạnh mặt: "Bà thử nói ra hai chữ kia xem."

Đã bao giờ Văn Nhàn thấy dáng vẻ này của con trai chứ? Nói thật, hai mẹ con bọn họ cũng chẳng có cái thứ gọi là tình thân, bạc bẽo đến đáng sợ.

Tần Kiêu chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Tôi nói không phải là không phải, nếu Tô Lăng thật sự có một thân phận, cũng chỉ có thể là vợ tôi."

Bà Văn trợn to mắt, nhìn Tần Kiêu như một con quái vật: "Mày điên rồi sao?"

Gương mặt Tần Kiêu lạnh như tiền, trong mắt cũng là ánh sáng thâm trầm và lạnh lẽo, nhìn bà Văn.

Bà Văn lẩm bẩm nói: "Mày thật sự điên rồi, mày quá đáng sợ..."

Tần Kiêu mặc kệ bà ta đang lảm nhảm cái gì: "Cổ phần của Tần thị, tôi sẽ chia cho bà mười phần trăm, cái gì không nên nói thì cả đời bà cũng không cần nói."

Bà Văn cười rộ lên: "Cổ phần? Tao không cần, tóm lại mày không thể thích nó, trước sau gì vẫn là cái điều kiện kia, mày cưới Trịnh Tiểu Nhã. Nếu không tao sẽ nói cho Tô Lăng, nói cho nó biết mày đáng sợ và buồn nôn thế nào..." Bà ta cũng biết rằng dùng từ đáng sợ và buồn nôn để hình dung con trai ruột của mình là không tốt lắm, cũng may mẹ con bọn họ không có tình cảm, đời này bà ta sống năm mươi năm, vẫn chưa có một ngày sống như mẹ của Tần Kiêu.

Còn thứ như cổ phần, bà ta có bắt vào tay cũng không giữ được, lúc nào Tần Kiêu cũng có thể tìm cách lấy lại.

"Mày đừng dùng kiểu ánh mắt đó nhìn tao, đừng suy nghĩ bẫy tao, mày nghĩ tao không sắp xếp à? Nếu tao xảy ra chuyện, Tô Lăng sẽ biết sạch sẽ, bây giờ trễ lắm rồi, tao không muốn nói chuyện với mày, mày nghĩ thêm về chuyện của Trịnh Tiểu Nhã đi. Nếu không Tô Lăng..."

Bà ta nắm được điểm yếu duy nhất của Tần Kiêu trong mười mấy năm qua, đóng cửa một cách hãnh diện.

Tần Kiêu lạnh mặt hồi lâu, cuối cùng sâu xa bật cười.

Sự thật?

Những gì anh tin tưởng mới là sự thật. Những gì anh muốn, mới là kết quả.

Tần Kiêu xuống lầu rồi ra ngoài, khuôn mặt dì Đinh tràn đầy lo lắng, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?

Lúc Tô Lăng mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng chuông cửa.

Bên ngoài mưa, cô khoác thêm áo ngoài, định xem ai đến, dù sao đây cũng là chung cư của nghệ sĩ đã ký hợp đồng, có thể vào đây, hoặc là người có quyền hạn, hoặc là người quen.

Thông qua mắt mèo, cô nhìn thấy Tần Kiêu.

Trông người đàn ông rất tệ, Tô Lăng hơi do dự, mở cửa cho anh.

Khí lạnh bên ngoài đập vào mặt, Tô Lăng bị lạnh tới độ run cầm cập.

Tần Kiêu nhíu mày, đi vào và đóng cửa, ngăn chặn gió lạnh ở ngoài.

Tô Lăng nhìn nước đọng trên người anh, cơn buồn ngủ cũng đã bay phân nửa: "Sao anh dầm mưa rồi? Cần lau không?"

Từ khi vào cửa anh vẫn cứ nhìn cô, nghe vậy thì cười: "Ừm."

Tô Lăng đi tìm khăn lông và máy sấy cho anh, Tần Kiêu lau sơ vài cái. Quần áo anh vẫn còn ướt: "Đưa tôi khăn tắm đi."

Tô Lăng nhìn anh, im lặng từ chối.

Tần Kiêu che giấu cảm xúc trong mắt, cố gắng dịu giọng: "Tôi không làm gì em, tôi lạnh em biết không, tôi lái xe từ thành phố L suốt cả đêm, mẹ nó lạnh chết. Đợi lát nữa em hỏi gì tôi cũng nói cho em biết, được chứ?"

Khi Tô Lăng nghe thấy thành phố L, cắn cắn môi, cuối cùng tìm khăn tắm cho anh.

Tần Kiêu đi tắm.

Nước ấm chảy qua cơ thể, anh nhẹ nhàng thở dài, châm biếm cong môi.

Anh biết chuyện, lại không thể nói với cô.

Tần Kiêu tắm xong thì đi ra, Tô Lăng ôm gối, ngơ ngác ngồi trên salon, nửa người dưới của Tần Kiêu quấn khăn tắm. Khuôn mặt Tô Lăng ửng đỏ, tỏ ý anh khoác thêm áo choàng tắm trong phòng khách.

Tần Kiêu mỉm cười, trái lại không làm khó cô, mặc áo choàng tắm kia vào.

Tô Lăng rất tò mò: "Anh đến thành phố L làm gì?"

Tần Kiêu lấy hình từ trong bộ đồ ướt sũng ra, đưa cho cô xem.

Tô Lăng ngồi dậy, cầm lấy thì ngẩn người.

Người trong hình là mẹ cô, Vu Tiếu, dáng vẻ từ khi bà học cấp hai đến sau hai mươi tuổi, đều có cả. Ngay cả bà ngoại cũng không có những bức ảnh này, Tần Kiêu tìm thấy ở đâu?

Dù sao cũng là mẹ mình, Tô Lăng vừa kính sợ vừa tò mò, xem hết những tấm hình đó.

Ánh mắt Tần Kiêu rơi vào gò má của cô.

Có lẽ vì lúc nãy ngủ say, anh đánh thức cô khi cô đang trong mộng, bây giờ trên gò má của cô còn hiện lên màu hồng nhạt.

Mềm mại, đáng yêu.

"Sao anh lại có những bức ảnh này vậy?"

Tần Kiêu bình tĩnh nói láo: "Đến thành phố L ký hợp đồng, sẵn tiện muốn cho em ngạc nhiên đấy."

Tô Lăng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô thật sự không nghĩ ra Tần Kiêu có lý do gì muốn đi điều tra mẹ Vu Tiếu. Vì vậy miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.

Tô Lăng cẩn thận cất hình, hơi mong đợi nhìn Tần Kiêu: "Tôi có thể giữ những món này không?"

Tần Kiêu cong môi: "Đương nhiên."

Cô khá vui vẻ, cứ như nhặt được báu vật vậy, thu lại sấp hình kia.

Tần Kiêu che giấu ý lạnh và sự chế nhạo trong mắt.

Đúng là thế giới này tràn đầy tàn ác.

Tô Lăng về chỗ ngồi, nhớ tới chuyện vào hai ngày trước: "Tần Kiêu, Trịnh Tiểu Nhã thật sự là vợ chưa cưới của anh sao?"

Thực ra Tần Kiêu cũng chẳng biết chuyện Trịnh Tiểu Nhã đăng Weibo, nhưng Tô Lăng hỏi như vậy, phần nhiều anh cũng đoán được nguyên nhân hậu quả.

Anh đang đứng ở một tình huống tiến thoái lưỡng nan, khó khăn lắm anh mới khiến Tô Lăng mềm lòng, song điều trăm đắng nghìn cay, không dễ có được lại có thể bị vận mệnh tràn đầy ác ý phá hủy trong chớp mắt.

Anh sẽ không dùng cô để đánh cược.

Giọng nói của Tần Kiêu bình tĩnh: "Không phải." Không biết tại sao nhưng anh đã suy nghĩ, sẽ luôn có cách khác, cũng không nhất định phải đồng ý yêu cầu của bà Văn, mặc dù xem trước mắt vẫn không có manh mối.

Tô Lăng nghe được một câu trả lời bất ngờ.

Cô vốn cho rằng Tần Kiêu sẽ nói phải, sau đó rốt cuộc cô đã có thể truy hỏi nghi ngờ ở hai đời, song Tần Kiêu bảo không phải.

Loại cảm giác này hệt như bạn rõ ràng đã sắp đến gần sự thật, bỗng dưng có người nói với bạn, ngoan, em nghĩ nhầm rồi.

Hả?

Vẻ mặt mờ mịt của cô đã lấy lòng Tần Kiêu. Tần Kiêu biết, thật ra còn một cách.

Nếu Tô Lăng yêu anh, cũng như anh yêu cô sâu đậm, vậy thì không cần quan tâm xảy ra chuyện gì, Tô Lăng cũng có thể chịu được. Mặc kệ là tình huống gì, cô vẫn sẽ không rời khỏi anh.

Đáng tiếc rằng, cô cũng không yêu anh.

Có lẽ chỉ có dịu dàng, có lẽ chỉ có sự thương hại và đồng tình, còn cách rất xa yêu và thương.

Trong lòng anh không kiềm được mà dâng lên sự hung ác.

Anh biết, từ trước đến giờ anh không phải loại người tốt lành.

"Lăng Lăng." Giọng anh trầm thấp, vang ở bên tai cô: "Tôi thật sự yêu em."

"Hửm?" Tô Lăng phát hiện anh dựa rất gần, cô không kiềm được liền muốn lùi về phía sau. Hơn nữa lời của Tần Kiêu vừa thẳng thừng vừa làm cô khiếp sợ, tai cô đỏ lên, nhẹ giọng bảo: "Được rồi anh đừng dựa sát."

Vì ở nhà nên cô chỉ mang một đôi dép màu xanh đậm.

Đây là một màu tôn da.

Đôi chân kia trắng nõn đáng yêu, phù hợp với việc bị chơi đùa trong lòng bàn tay nhất.

Tần Kiêu rất muốn cô, không chỉ thân thể kêu gào muốn, linh hồn anh cũng ầm ĩ muốn.

Cô ngoan một chút thì tốt rồi, yêu anh hơn một chút là tốt rồi. Anh cũng sẽ không dùng những cách cực đoan, hôm nay anh lái xe về thành phố B, do tâm trạng không tốt, anh đã mua một thứ mà chắc chắn cô sẽ không thích.

Nhưng anh lại thích.

Bây giờ món đồ đó ở trên xe anh, một chiếc còng chân, phía trên còn khảm mã não đỏ. Trên đời chỉ có duy nhất một cái chìa khóa, ngay trong túi quần của anh.*

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lúc Tần Kiêu trở lại biệt thự đã thì trời đã mưa.

Khi đi, vạt áo của người đàn ông mang theo gió, cả người đều là sự rét lạnh. Nước mưa khiến trán anh ướt sũng, dáng vẻ lạnh lùng này của anh làm dì Đinh giật mình. Kịp phản ứng mà vội nói: "Trời ơi cậu chủ, sao ra nông nỗi như vậy?"

Tần Kiêu giơ tay lên, giọng nói lạnh như băng: "Văn Nhàn đâu?"

Dì Đinh bị dọa sợ: "Ôi, cậu chủ, đó là mẹ ngài, đừng gọi tên bà ấy thế chứ."

Khóe miệng Tần Kiêu vẽ ra nụ cười lạnh nhạt, nếu có thể, anh thật sự muốn giết bà ta. Vào hôm qua, lần đầu tiên trong đầu anh xuất hiện suy nghĩ làm sao giết Văn Nhàn một cách lặng lẽ không một tiếng động.

Nhưng tỉnh táo lại, anh nghĩ đến Tô Lăng, nghĩ đến cô nghiêm túc muốn anh mãi mãi phải tốt như vậy, anh đã bình tĩnh hơn.

Dì Đinh đưa khăn lông cho anh lau tóc, lẩm bẩm bảo: "Bà Văn ở trên lầu... Cậu tắm trước đi, đừng ỷ bản thân mình còn trẻ mà không sao."

Bỗng dưng dì Đinh nghĩ tới: "À đúng rồi, hai ngày trước cô Tô có tới tìm cậu."

Trong lòng Tần Kiêu chưa kịp vui mừng thì sự băng giá đã xâm nhập vào anh: "Cô Tô và mẹ tôi đã gặp nhau?"

Dì Đinh gật đầu: "Gặp rồi."

Tần Kiêu siết chặt khăn lông: "Bọn họ nói gì?"

Dì Đinh là người của Tần Kiêu, đương nhiên sẽ không giấu giếm: "Trái lại cô Tô không nói gì, chào hỏi với bà Văn, bà Văn bảo cô Tô tài giỏi. Dì nghe cũng không hiểu lắm."

Tần Kiêu ừ một
tiếng, nới lỏng cái khăn, đi lên lầu.

Bước chân của anh vững vàng song lộ ra sự lạnh lẽo. Vừa lúc bà Văn định đi ngủ, Tần Kiêu gõ cửa.

"Mở cửa."

Trong lòng bà Văn vừa hả dạ vừa hoảng sợ, mở cửa ra. Tuy bà ta vốn đang đợi Tần Kiêu đi kiểm chứng rồi trở về, nhưng rốt cuộc vẫn muốn ra vẻ làm mẹ: "Tôi nói chứ, dáng vẻ bây giờ của anh còn định nói cái gì, tóc vẫn còn đọng nước, nếu anh muốn nói chuyện với tôi, trước tiên đi..."

Tần Kiêu cười nhạo: "Câm miệng, bà biết tâm trạng bây giờ của tôi thế nào, đừng có ép tôi tự tay giết bà."

Cơn giận của bà Văn vừa dâng lên thì trong thoáng chốc, sự vui sướng đã ập tới: "Vậy thì sao, anh biết tôi không lừa anh mà, anh không thể ở bên cạnh Tô Lăng được. Có lẽ nó là..."

Tần Kiêu lạnh mặt: "Bà thử nói ra hai chữ kia xem."

Đã bao giờ Văn Nhàn thấy dáng vẻ này của con trai chứ? Nói thật, hai mẹ con bọn họ cũng chẳng có cái thứ gọi là tình thân, bạc bẽo đến đáng sợ.

Tần Kiêu chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Tôi nói không phải là không phải, nếu Tô Lăng thật sự có một thân phận, cũng chỉ có thể là vợ tôi."

Bà Văn trợn to mắt, nhìn Tần Kiêu như một con quái vật: "Mày điên rồi sao?"

Gương mặt Tần Kiêu lạnh như tiền, trong mắt cũng là ánh sáng thâm trầm và lạnh lẽo, nhìn bà Văn.

Bà Văn lẩm bẩm nói: "Mày thật sự điên rồi, mày quá đáng sợ..."

Tần Kiêu mặc kệ bà ta đang lảm nhảm cái gì: "Cổ phần của Tần thị, tôi sẽ chia cho bà mười phần trăm, cái gì không nên nói thì cả đời bà cũng không cần nói."

Bà Văn cười rộ lên: "Cổ phần? Tao không cần, tóm lại mày không thể thích nó, trước sau gì vẫn là cái điều kiện kia, mày cưới Trịnh Tiểu Nhã. Nếu không tao sẽ nói cho Tô Lăng, nói cho nó biết mày đáng sợ và buồn nôn thế nào..." Bà ta cũng biết rằng dùng từ đáng sợ và buồn nôn để hình dung con trai ruột của mình là không tốt lắm, cũng may mẹ con bọn họ không có tình cảm, đời này bà ta sống năm mươi năm, vẫn chưa có một ngày sống như mẹ của Tần Kiêu.

Còn thứ như cổ phần, bà ta có bắt vào tay cũng không giữ được, lúc nào Tần Kiêu cũng có thể tìm cách lấy lại.

"Mày đừng dùng kiểu ánh mắt đó nhìn tao, đừng suy nghĩ bẫy tao, mày nghĩ tao không sắp xếp à? Nếu tao xảy ra chuyện, Tô Lăng sẽ biết sạch sẽ, bây giờ trễ lắm rồi, tao không muốn nói chuyện với mày, mày nghĩ thêm về chuyện của Trịnh Tiểu Nhã đi. Nếu không Tô Lăng..."

Bà ta nắm được điểm yếu duy nhất của Tần Kiêu trong mười mấy năm qua, đóng cửa một cách hãnh diện.

Tần Kiêu lạnh mặt hồi lâu, cuối cùng sâu xa bật cười.

Sự thật?

Những gì anh tin tưởng mới là sự thật. Những gì anh muốn, mới là kết quả.

Tần Kiêu xuống lầu rồi ra ngoài, khuôn mặt dì Đinh tràn đầy lo lắng, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?

Lúc Tô Lăng mơ mơ màng màng ngủ, nghe được tiếng chuông cửa.

Bên ngoài mưa, cô khoác thêm áo ngoài, định xem ai đến, dù sao đây cũng là chung cư của nghệ sĩ đã ký hợp đồng, có thể vào đây, hoặc là người có quyền hạn, hoặc là người quen.

Thông qua mắt mèo, cô nhìn thấy Tần Kiêu.

Trông người đàn ông rất tệ, Tô Lăng hơi do dự, mở cửa cho anh.

Khí lạnh bên ngoài đập vào mặt, Tô Lăng bị lạnh tới độ run cầm cập.

Tần Kiêu nhíu mày, đi vào và đóng cửa, ngăn chặn gió lạnh ở ngoài.

Tô Lăng nhìn nước đọng trên người anh, cơn buồn ngủ cũng đã bay phân nửa: "Sao anh dầm mưa rồi? Cần lau không?"

Từ khi vào cửa anh vẫn cứ nhìn cô, nghe vậy thì cười: "Ừm."

Tô Lăng đi tìm khăn lông và máy sấy cho anh, Tần Kiêu lau sơ vài cái. Quần áo anh vẫn còn ướt: "Đưa tôi khăn tắm đi."

Tô Lăng nhìn anh, im lặng từ chối.

Tần Kiêu che giấu cảm xúc trong mắt, cố gắng dịu giọng: "Tôi không làm gì em, tôi lạnh em biết không, tôi lái xe từ thành phố L suốt cả đêm, mẹ nó lạnh chết. Đợi lát nữa em hỏi gì tôi cũng nói cho em biết, được chứ?"

Khi Tô Lăng nghe thấy thành phố L, cắn cắn môi, cuối cùng tìm khăn tắm cho anh.

Tần Kiêu đi tắm.

Nước ấm chảy qua cơ thể, anh nhẹ nhàng thở dài, châm biếm cong môi.

Anh biết chuyện, lại không thể nói với cô.

Tần Kiêu tắm xong thì đi ra, Tô Lăng ôm gối, ngơ ngác ngồi trên salon, nửa người dưới của Tần Kiêu quấn khăn tắm. Khuôn mặt Tô Lăng ửng đỏ, tỏ ý anh khoác thêm áo choàng tắm trong phòng khách.

Tần Kiêu mỉm cười, trái lại không làm khó cô, mặc áo choàng tắm kia vào.

Tô Lăng rất tò mò: "Anh đến thành phố L làm gì?"

Tần Kiêu lấy hình từ trong bộ đồ ướt sũng ra, đưa cho cô xem.

Tô Lăng ngồi dậy, cầm lấy thì ngẩn người.

Người trong hình là mẹ cô, Vu Tiếu, dáng vẻ từ khi bà học cấp hai đến sau hai mươi tuổi, đều có cả. Ngay cả bà ngoại cũng không có những bức ảnh này, Tần Kiêu tìm thấy ở đâu?

Dù sao cũng là mẹ mình, Tô Lăng vừa kính sợ vừa tò mò, xem hết những tấm hình đó.

Ánh mắt Tần Kiêu rơi vào gò má của cô.

Có lẽ vì lúc nãy ngủ say, anh đánh thức cô khi cô đang trong mộng, bây giờ trên gò má của cô còn hiện lên màu hồng nhạt.

Mềm mại, đáng yêu.

"Sao anh lại có những bức ảnh này vậy?"

Tần Kiêu bình tĩnh nói láo: "Đến thành phố L ký hợp đồng, sẵn tiện muốn cho em ngạc nhiên đấy."

Tô Lăng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô thật sự không nghĩ ra Tần Kiêu có lý do gì muốn đi điều tra mẹ Vu Tiếu. Vì vậy miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.

Tô Lăng cẩn thận cất hình, hơi mong đợi nhìn Tần Kiêu: "Tôi có thể giữ những món này không?"

Tần Kiêu cong môi: "Đương nhiên."

Cô khá vui vẻ, cứ như nhặt được báu vật vậy, thu lại sấp hình kia.

Tần Kiêu che giấu ý lạnh và sự chế nhạo trong mắt.

Đúng là thế giới này tràn đầy tàn ác.

Tô Lăng về chỗ ngồi, nhớ tới chuyện vào hai ngày trước: "Tần Kiêu, Trịnh Tiểu Nhã thật sự là vợ chưa cưới của anh sao?"

Thực ra Tần Kiêu cũng chẳng biết chuyện Trịnh Tiểu Nhã đăng Weibo, nhưng Tô Lăng hỏi như vậy, phần nhiều anh cũng đoán được nguyên nhân hậu quả.

Anh đang đứng ở một tình huống tiến thoái lưỡng nan, khó khăn lắm anh mới khiến Tô Lăng mềm lòng, song điều trăm đắng nghìn cay, không dễ có được lại có thể bị vận mệnh tràn đầy ác ý phá hủy trong chớp mắt.

Anh sẽ không dùng cô để đánh cược.

Giọng nói của Tần Kiêu bình tĩnh: "Không phải." Không biết tại sao nhưng anh đã suy nghĩ, sẽ luôn có cách khác, cũng không nhất định phải đồng ý yêu cầu của bà Văn, mặc dù xem trước mắt vẫn không có manh mối.

Tô Lăng nghe được một câu trả lời bất ngờ.

Cô vốn cho rằng Tần Kiêu sẽ nói phải, sau đó rốt cuộc cô đã có thể truy hỏi nghi ngờ ở hai đời, song Tần Kiêu bảo không phải.

Loại cảm giác này hệt như bạn rõ ràng đã sắp đến gần sự thật, bỗng dưng có người nói với bạn, ngoan, em nghĩ nhầm rồi.

Hả?

Vẻ mặt mờ mịt của cô đã lấy lòng Tần Kiêu. Tần Kiêu biết, thật ra còn một cách.

Nếu Tô Lăng yêu anh, cũng như anh yêu cô sâu đậm, vậy thì không cần quan tâm xảy ra chuyện gì, Tô Lăng cũng có thể chịu được. Mặc kệ là tình huống gì, cô vẫn sẽ không rời khỏi anh.

Đáng tiếc rằng, cô cũng không yêu anh.

Có lẽ chỉ có dịu dàng, có lẽ chỉ có sự thương hại và đồng tình, còn cách rất xa yêu và thương.

Trong lòng anh không kiềm được mà dâng lên sự hung ác.

Anh biết, từ trước đến giờ anh không phải loại người tốt lành.

"Lăng Lăng." Giọng anh trầm thấp, vang ở bên tai cô: "Tôi thật sự yêu em."

"Hửm?" Tô Lăng phát hiện anh dựa rất gần, cô không kiềm được liền muốn lùi về phía sau. Hơn nữa lời của Tần Kiêu vừa thẳng thừng vừa làm cô khiếp sợ, tai cô đỏ lên, nhẹ giọng bảo: "Được rồi anh đừng dựa sát."

Vì ở nhà nên cô chỉ mang một đôi dép màu xanh đậm.

Đây là một màu tôn da.

Đôi chân kia trắng nõn đáng yêu, phù hợp với việc bị chơi đùa trong lòng bàn tay nhất.

Tần Kiêu rất muốn cô, không chỉ thân thể kêu gào muốn, linh hồn anh cũng ầm ĩ muốn.

Cô ngoan một chút thì tốt rồi, yêu anh hơn một chút là tốt rồi. Anh cũng sẽ không dùng những cách cực đoan, hôm nay anh lái xe về thành phố B, do tâm trạng không tốt, anh đã mua một thứ mà chắc chắn cô sẽ không thích.

Nhưng anh lại thích.

Bây giờ món đồ đó ở trên xe anh, một chiếc còng chân, phía trên còn khảm mã não đỏ. Trên đời chỉ có duy nhất một cái chìa khóa, ngay trong túi quần của anh.*

*Ngồi tìm trên Taobao mới thấy có nhiều mẫu đẹp gke =))) Mị thích màu đen hơn nên quăng vào đây cho xị em cùng xem, có bán cả set hồng cho mấy bạn iu màu hồng ghét sự giả dối nữa ó =)))

Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ xấu hổ và lo lắng của cô, trong lòng không biết là lạnh nhiều hơn hay nóng nhiều hơn.

Ngây thơ không rành thế sự thật tốt. Dáng vẻ này của cô, anh thầm gào thét đau đớn, cô không nghe được, anh u ám hèn hạ, cùng đường bí lối, cô cũng không nhìn thấy.

Thậm chí cô có thể ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, hôm sau mở mắt lại tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.

Nhưng chỉ trôi qua vài ngày ngắn ngủi, anh vốn có thể chầm chậm đợi cô, dù là lừa cô cũng được, dỗ cô vẫn không sao, anh cho rằng anh có cả một đời để chờ cô nhìn đến mình.

Nhưng chuyến đi tới thành phố L đã nói với anh rằng anh không thể.

Anh có thể đánh mất cô bất cứ lúc nào.

Sự dịu dàng của anh khó mà kiềm nổi.

Lăng Lăng, vô cùng yêu em.

Yêu đến không còn lối thoát, chẳng lẽ món đồ trên xe kia sẽ trở thành đường lui sau cùng của anh sao?

...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện