Mi Tâm Liễm

Chương 9


trước sau



Doãn Viễn nhìn khuôn mặt Hoắc Tư Dư yếu đuối đau thương mà xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng càng thống khổ và hối hận.

Hắn mím môi, dường như muốn nói lại thôi.

Cả hai im lặng một hồi.

Hoắc Tư Dư nhắm mắt lại, vỗ cánh tay Doãn Viễn đặt trên vai mình, nhẹ giọng nói: “Đừng nháo nữa…ngủ đi.”

Doãn Viễn vươn tay ôm Hoắc Tư Dư nâng mặt y hướng lên, chính mình phủ kín làn môi đỏ mọng của y.

Hoắc Tư Dư  cứ nhìn hắn như vậy, lông mày đen nhánh, còn có đôi mắt rực rỡ như vì sao kia. Môi răng quấn quýt, vành tai và tóc mai chạm vào nhau thân mật như vậy lại vì sự ngây thơ lạnh lùng của Hoắc Tư Dư mà hiện ra không hề có nhiệt độ.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Hoắc Tư Dư, Doãn Viễn viền mắt ửng đỏ, “Không thoải mái sao?”

Hoắc Tư Dư sững sờ, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

Doãn Viễn duỗi tay, đặt trên vai Hoắc Tư Dư, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Làm với ta không thoải mái sao? Ngươi không thích sao? Nhìn ngươi rõ ràng cũng rất thích mà.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư chậm rãi phản ứng lại, mặt đỏ như muốn chảy máu, mím môi quay mặt sang một bên, không nói gì.



Doãn Viễn nắm cằm Hoắc Tư Dư, ép y nhìn mình, “Ta muốn cùng người ta yêu làm chuyện vui thích, có gì không đúng chứ. Làm với ta không thoải mái sao?”

Hoắc Tư Dư ngơ ngác nhìn hắn, thấy hắn hỏi lại, vẻ đỏ lựng trên mặt càng thêm tươi đẹp ướt át. Y ẩn nhẫn cắn môi, ngập ngừng không chịu trả lời.

Giọng Doãn Viễn bị đè nén, dường như đang kiềm chế gì đó, “Ngươi có biết ta tức giận tới mức nào khi thấy bộ dạng mê man của ngươi ở tửu lâu không. Tại sao ngươi lại ngây thơ và bất cẩn như thế, mấy loại chó mèo mời đi ăn ngươi đều phải đáp ứng sao? Lẽ nào ngươi không nhìn ra tên béo đáng chết kia mang ý đồ xấu với ngươi à? Nếu ngày đó ta không về kịp kinh thành, ngươi có biết ngươi sẽ ra sao không?”

Hoắc Tư Dư cắn môi, trong mắt ngập tràn thủy quang ướt át long lanh liễm diễm. Y đương nhiên cảm kích Doãn Viễn ngày đó cứu y, nếu quả thật để Vương Lễ đạt được mục đích, y chắc chắn sẽ lựa chọn báo thù rồi tự sát.

Nhớ đến đây, y bỗng giật mình, lông mi nhỏ dài cong vút run rẩy. Chuyện Doãn Viễn làm rõ ràng cũng giống vậy… thế nhưng y chỉ coi là mình bị chó cắn một miếng, chỉ nghĩ tới chạy trốn.

Chỉ là y vẫn luôn không dám thừa nhận. Bởi vì sáng sớm hôm đó y đã nhìn thấy nốt ruồi đỏ sau gáy Doãn Viễn, khiến y nhớ tới một cố nhân quan trọng với y. Hơn nữa khuôn mặt Doãn Viễn, thật sự cũng không quá đáng ghét.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Ta…” Giọng Hoắc Tư Dư có chút nghẹn ngào, lại có chút run rẩy, “Ta chỉ cho rằng đó là buổi tụ họp đồng liêu bình thường, ta cho rằng hắn sẽ không dám làm như vậy…”

Doãn Viễn cắn răng, đuôi mắt hơi đỏ, hắn dùng lực ôm lấy Hoắc Tư Dư, cọ mặt vào gáy y, “Ngươi ngốc chết đi được.”

Hoắc Tư Dư vò ống tay áo hắn, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng a một tiếng.



Hoắc Tư Dư nhắm chặt hai mắt, nghiêng mặt, thần sắc cam chịu.

Thanh âm y thật trong trẻo và ôn nhu, còn có chút trẻ con: “Rất…thoải mái. Nhưng ta, ta cũng không biết thích là thế nào. Ta không biết…thật sự không biết, ngươi đừng ép ta nữa được không? Có được không…”

Y sùng bái một người, truy tìm một người, nhưng y chỉ biết kính ngưỡng, không biết cái gì gọi là yêu thích.

Không phải qua loa, là y thật sự không trả lời được.



“Xem ra ngươi thật sự không thích ta.” Hơi thở Doãn Viễn nóng rực phả vào gáy Tư Dư, hắn nở nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lấp loé lại bán đứng tâm tình của hắn, “Một từ thích, còn khó hơn từ bỏ tình dục nữa.”

Hoắc Tư Dư ngước mắt nhìn hắn, thần sắc có chút mơ hồ không đành lòng, y muốn nói không phải vậy, nhưng không biết phản bác thế nào. Y cụp mắt, ngốc nghếch ngây thơ nói câu tự cho là trấn an: “Ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt…ta, chúng ta là phu thê, tương kính như tân không tốt sao.”

Doãn Viễn nghe vậy liền khẽ cong môi, cười nói: “Được, được, được.”

Hắn liên tiếp nói ba từ được, thanh âm cũng càng lạnh lẽo.

————————————————

Hoắc Tư Dư cởi một nửa y phục quỳ trên thảm nhung trải sàn Ba Tư.

Doãn Viễn ung dung ngồi một bên giường, đôi mắt phượng sắc nhọn lạnh lùng nhìn người dưới thân.

Bả vai trắng nõn phủ đầy vết hồng đỏ.

Hoắc Tư Dư cứng ngắc duỗi tay cầm khí cụ bán cương của Doãn Viễn, mờ mịt không biết làm sao xoa nắn.

Kể từ khi bọn họ thành hôn đến nay, ở phương diện tình dục Doãn Viễn không hề yêu cầu y làm gì bất cứ điều gì. Đến cả việc Hoắc Tư Dư tự mình thư giải cũng chỉ có vẻn vẹn mấy lần, bây giờ y nắm trong tay vật cứng nóng bỏng kia, cũng chỉ có thể cứng đờ chầm chậm tuốt động lên xuống.



Doãn Viễn cứ như vậy ở trên cao nhìn xuống y, môi mỏng khẽ mở: “Dùng miệng.”

Hoắc Tư Dư ngẩng mặt nhìn Doãn Viễn, mắt đầy hơi nước.

Doãn Viễn cười nhạt: “Không phải phu nhân đã nói rồi sao, sẽ hầu hạ ta thật tốt. Chúng ta là phu thê mà.” Hắn cố ý kéo giọng, khiến ác ý trong giọng nói tăng thêm mấy phần.

Hoắc Tư Dư cúi mặt, nhìn dục vọng cương cứng trong quần nam nhân. Y nhắm mắt, ngậm vật kia vào. Hàng lông mày thanh tú nhăn lại, Hoắc Tư Dư không quen với cảm giác này, Y kiếm chế cảm giác muốn khóc, chậm rãi ngậm tính khí của Doãn Viễn vào miệng.

Quá lớn, cũng quá dài.

Y không có cách nào ngậm hết được. Đuôi mắt Hoắc Tư Dư đỏ lên, khoang miệng ấm áp bao lấy dục vọng của nam nhân, đầu lưỡi mềm mại không biết làm sao bị quy đầu to lớn đè ở dưới. Y cố gắng phun ra nuốt vào, mắt nhắm chặt, tựa hồ không muốn đối mặt với chuyện này.

Dục vọng nam nhân trong miệng y càng ngày càng lớn, y thống khổ nhíu mày, dường như sắp ngậm không nổi nữa. Tiếng nước ám muội vang lên bên tai không dứt, Hoắc Tư Dư mở mắt, đáy mắt một mảnh nước lóng lánh.

Y chẳng có chút kinh nhiệm nào, trúc trắc đòi mạng, hàm răng vô tình cọ qua, Doãn Viễn cũng không dễ chịu gì.

Nhưng cảm giác thỏa mãn trong lòng quả thực là mười phần vẹn mười. Doãn Viễn ở trên cao nhìn xuống Hoắc Tư Dư ngốc nghếch mà ngây ngô phun ra nuốt vào dục vọng của mình, ngoan ngoãn dễ bảo.

Cũng tốt.

Dù y không thích
mình.

Nhưng bộ dáng kia, thật dụ người.



Hoắc Tư Dư thật sự đã đến cực hạn rồi, y giãy dụa, muốn đỡ tính khí của Doãn Viễn ra ngoài.

Nhưng Doãn Viễn lại chợt duỗi tay ấn sau đầu y, mạnh mẽ đâm vào…

“A…” Tính khí của nam nhân dường như tiến vào nơi sâu nhất, tựa hồ muốn đâm hỏng cổ họng y. Nước mắt Hoắc Tư Dư kiềm nén nãy giờ không chịu được mà tuôn rơi, nhưng y không có cách nào cả, chỉ có thể mặc nam nhân ấn đầu y ra vào.

Khó chịu quá. Hoắc Tư Dư cảm thấy cổ họng mình sắp hỏng rồi.

Tính khí Doãn Viễn được khoang miệng ấm nóng của Hoắc Tư Dư bao lấy, hắn thẳng lưng đâm rút, mỗi lần đâm lại càng sâu hơn.

Đáy mắt Doãn Viễn chôn chặt quyến luyến và dục vọng, động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh. Ngay lúc sắp phóng thích, hắn bóp cằm Hoắc Tư Dư, rút tính khí của bản thân ra, một luồng tinh dịch vô ý vô tứ bắn lên khuôn mặt thanh tú động nhân của y.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư mặt đầy thất thần, lông mi khẽ run, chất lỏng này đó cũng theo đó rơi xuống. Doãn Viễn nâng tay lau sạch bạch trọc ám muội trên mặt y, cúi đầu hôn lên môi Hoắc Tư Dư, đè y trên thảm trải sàn, thô bạo giải khai đống y phục vướng bận



Quần áo Hoắc Tư Dư bị cởi một nửa, ngổn ngang vướng bên hông, thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu mình bị đè trên đất trong gương 

Doãn Viễn ôm y từ phía sau, phóng túng dày vò thân thể y.

đầu v* trước ngực bị mút đỏ bừng, lồng ngực trắng nõn phủ đầy dấu hôn đan xen. Thứ kia của Doãn Viễn hung ác quậy phá trong cơ thể y, y thở hổn hển, gào khóc thảm thiết.

Cảnh tượng trong gương quá mức rõ ràng. Này đó những thú vui trần trụi hòa lẫn với tình dục làm y đến không mở mắt nổi.



Đêm quá dài.

Hai chân Hoắc Tư Dư run lên, toàn thân lõa thể, chỉ có mái tóc dài như mực buông sau lưng trút xuống như thác nước. Y không biết Doãn Viễn phát tiết ra trong cơ thể mình bao nhiêu lần, cũng không biết mình bị người này đâm bắn bao nhiêu lần.

Tinh lực người này như dùng mãi không hết, gần như giằng co suốt một đêm.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Từ thảm trải sàn Ba Tư, đến trước gương…rồi đến trên giường.

Hóa ra người này trước giờ vẫn luôn khắc chế.



dương v*t to lớn không ngừng ra vào bên trong hậu huyệt, đôi mắt đẹp đẽ của Hoắc Tư Dư ướt nhẹp. Hai chân y bị Doãn Viễn gấp lại đặt trước ngực, ngay cả nốt ruồi nhỏ màu nâu ở bắp đùi cũng bị nhìn thấy không sót gì.

Tinh dịch không chảy ra ngoài theo từng lần đâm rút của nam nhân hóa thành bọt trắng. Hoắc Tư Dư nhìn thân thể mình bị làm cho rối tinh rối mù, vừa oan ức vừa đau khổ cầu xin tha thứ: “Ta không muốn nữa…”

Y cũng không biết đây là lần thứ mấy nói không muốn rồi. Nhưng Doãn Viễn không để ý tới y, một lần rồi lại một lần, rót đầy hậu huyệt y, khiến y trở nên chật vật.

Điểm mẫn cảm bị người ác ý nghiền nát, còn dùng sức đâm mạnh hơn khi nãy. Hoắc Tư Dư sảng khoái cong ngón chân, tiếng rên rỉ vừa sướng vừa đau.

“A…A…không muốn, A Viễn…đừng làm nữa…”

Một luồng tinh dịch nóng bỏng lấp đầy dũng đạo chật hẹp. Doãn Viễn thở hổn hển, nhưng lại không rút ra.

Những thứ lưu lại bên trong thân thể Hoắc Tư Dư chen lấn đua nhau tràn ra ngoài, làm bẩn tấm trải giường dưới thân.

Hoắc Tư Dư mặt đẫm nước mắt, khắp người đều dính chất lỏng của mình và Doãn Viễn.

Y quá mệt mỏi, trong lúc khóc liền trực tiếp ngất đi.

————————————————

Doãn Viễn đương nhiên dậy sớm hơn Hoắc Tư Dư.

Hắn cũng biết mình tối hôm buông thả quá mức, lúc tỉnh dậy mới phát hiện thứ kia của mình vẫn chôn trong người Hoắc Tư Dư.

Tư vị thực sự là tiêu hồn nhập cốt.

Doãn Viễn từ từ rời khỏi thân thể Hoắc Tư Dư. Nhìn bả vai trắng nõn của người trong lòng, da thịt nhẵn nhụi, eo thon, còn có bờ mông trắng tuyết vểnh cao.

Tất cả của Hoắc Tư Dư đều khiến hắn mê đắm.

Là người mà hắn vất vả cưới về.



Doãn Viễn ngậm bả vai trắng nõn duyên dáng kia, liếm láp, khắp mặt đều là vẻ thỏa mãn sau khi ăn no.

Bàn tay hắn giấu sau lớp áo không có ý tốt nắn bóp hai cánh mông đầy đặn mềm mại. Hắn vòng tay qua eo Hoắc Tư Dư, cầm dục vọng bán cứng của y trong tay.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Bàn tay hắn to lớn ấm áp, bao trọn tính khí dần trở nên cứng rắn của Hoắc Tư Dư, ôn nhu chậm rãi tuốt động.

Hoắc Tư Dư nhíu mày, nhưng không hề tỉnh.

Y thật sự vô cùng mệt mỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện