5.
Ta bị cấm túc.
Ta không ăn được, lúc nào cũng muốn nôn ra.
A Vân nói ta đã gầy đi rất nhiều.
Ta nhìn bản thân trong gương, đúng là đã gầy đến mức không nhận ra.
Ta thường hay mơ thấy Lý Diễn.
Ở trong mơ, hắn vẫn là thiếu niên khí phách, dũng cảm như xưa, rủ ta nghịch ngợm đủ trò, không đáng tin cậy chút nào.
Hắn vẫn thích chê ta xấu, nói ta không gả được cho ai, nói có rất nhiều nữ tử thầm thích hắn nhưng đến khi chết, hắn vẫn cô đơn một mình.
Cả ngày ta chỉ ngủ.
Ta không muốn tin chuyện Lý Hành đã giết Lý Diễn, giết bạn tốt của ta, giết chính đệ đệ ruột của hắn.
Người ở bên gối ta 10 năm đã giết Lý Diễn.
Suốt 3 tháng bị nhốt ở Vĩnh Nhạc cung, Lý Hành không đến thăm ta lần nào.
Có thể là bởi vì ta đã mất đi sự sủng ái, người trong cung vốn gió chiều nào theo chiều lấy, cho nên phí tổn trong cung ta đã giảm bớt khá nhiều.
Chắc chắn có sự nhúng tay của Tiếu Thiền.
Nhưng hiện tại ta không có sức để đi dạy dỗ ả ta nữa.
Ngày Tiếu Thiền đến thăm ta là một ngày mưa lớn.
Lục Vãn Vân vẫn đắm chìm trong nỗi đau mất con.
Liễu Y Nhiên đã chết, ta lại bị cấm túc, trong cung, ả ta đã là người lớn nhất.
Có lẽ là Long khí dưỡng người, trông Tiếu Thiền trở nên xinh đẹp hơn không ít.
"A, nhị tiểu thư Thích gia mà cũng có bộ dáng ốm đau bệnh tật thế này sao? Ngươi đang diễn cho ai xem? Bây giờ Hoàng thượng vô cùng bận rộn, không rảnh đến nhìn bộ dạng đáng thương này của ngươi đâu."
Ta cũng lười nói với ả ta.
Ngược lại, A Vân lại bất bình: "Tiếu phi nương nương, chủ tử nhà ta vẫn là Quý phi."
Tiếu Thiền tức giận: "Ngươi là cái thá gì? Chủ tử đang nói chuyện, loại nô tài như ngươi mà cũng dám xen vào?"
"Đủ