Lê Hạo cùng Hi Tuyết, dán lên người ẩn thân phù, đi theo một nhóm tu sĩ đứng ở phía nam phương vị, chờ đợi Bạch Huyết Điêu rơi vào mai phục.
" Tế ra bản thân pháp khí, Chờ Trần Lạc Nhi tiểu thư, dẫn dụ yêu thú đến chúng ta lập tức xuất thủ!"Một thanh niên tu sĩ, tựa hồ là người dẫn đội của nhóm người này, lên tiếng phân phó nói.
Các tu sĩ luyện khí kỳ khác, nghe hắn nói vậy lập tức lấy ra pháp khí, nhưng sắc mặt thì tái nhợt, vô cùng khẩn trương, nhìn về phía rừng rậm ngăn cách với đầm nước.
Hi Tuyết ở phía sau đám người, ngồi dưới đất, cổ cầm pháp khí đặt trước người, dẫn động linh lực tuỳ thời bộc phát, thi triển Lôi Âm Kinh, công kích Bạch Huyết Điêu.
Sóng âm có thể công kích rất xa, phạm vi một hai trăm trượng, không hề bị suy giảm uy lực.
Nhưng nhược điểm là, nếu bị đối thủ áp sát liền nguy hiểm, vì thế nàng mới lui về phía sau đám người, dùng bọn hắn như màn chắn, để nàng có thể tuỳ ý thi triển Lôi Âm Kinh, công kích Bạch Huyết Điêu.
Lê Hạo lấy ra ba thanh tiểu phi kiếm ẩn giấu trong đất, tay cầm pháp khí trọng kiếm, thần sắc thản nhiên chờ đợi.
Vũ Lạc tức thì, tay cầm một thanh kiếm pháp khí tựa như đang súc thế, sau lưng một đám người ánh mắt khoá chặt về phía rừng cây.
Trận chiến này nếu bọn hắn bại, chỉ còn một con đường chết, làm sao mà không khẩn trương cho được!.
Từ xa truyền lại tiếng xé gió càng lúc càng gần, một bóng phi cầm to lớn từ xa bay tới, rốt cuộc nó cũng đuổi đến chổ này.
Bạch Huyết Điêu lông vũ, vốn dĩ là màu trắng xen lẫn một chút đỏ, mà hiện tại thì toàn thân nó đỏ rực màu máu, hiền nhiên là máu của mấy con yêu thú, bị nó chém giết bắn lên người.
Ở trong Vân Thuỷ Trạch, nó là con duy nhất nhị cấp yêu thú, từ lúc nó đến đây liền trở thành bá chủ nơi này, không một ai dám chọc giận nó.
Dù là nơi khác nhị cấp yêu thú, cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc.
Hôm nay đám nhân tộc tu tiên giả này, lại dám lấy cắp trứng của nó.
Bạch Huyết Điêu ở trên không trung, cặp mắt huyết hồng từ trên cao nhìn xuống, đôi cánh khoảng hai trượng vỗ một cái, vô số phong nhận phóng xuất.
Phong nhận, hướng thẳng đến đám người Trần Lạc Nhi, điên cuồng công kích.
Nàng đã dám đứng ra làm tiên phong, dẫn dụ địch.
Từ sớm đã bố trí trận địa sẵn sàng, lập tức vô số thổ thuẩn phù từ tiểu đội của nàng, liên tục kích phát.
" Lập tức Phóng xuất tất cả phù triện phòng ngự!"Trần Lạc Nhi độc thân một mình, đứng trước tiểu đội, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng ngưng trọng, lúc này tay ngọc bấm pháp quyết.
" Thổ Tường Thuật !"Một dãy tường đất cao lớn tầm ba trượng, dày một thước xuất hiện, toả ra thổ hệ khí tức, bảo hộ nhóm người của nàng.
Tường đất vô cùng cứng rắn, đủ để ngăn chặn mấy ngàn cân lực đạo, dù là tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong nhất thời nửa khắc, cũng không thể nào dễ dàng phá vỡ.
Phong nhận phóng tới, tường đất vậy mà lập tức phá toái, bất quá phong nhận cũng bị suy yếu biến mất.
" Mộc Đằng Thuật!"" Hoả Phần Thuật"" Kim Kiếm Thuật!"" Cự Kiếm Thuật!"" Băng Nhận Thuật!"" Phong Nhận Thuật!"Tường đất phá toái, Ẩn nấp tu sĩ lập tức xuất hiện, điên cuồng thi triển đủ loại thuật pháp.
Đỏ, vàng, lục, lam, đủ loại màu sắc pháp thuật xuất hiện, hướng thẳng về phía Bạch Huyết Điêu.
Lúc này Bạch Huyết Điêu, cũng liên tiếp phóng xuất phong nhận, trong phạm vi hai mươi trượng, vô số phong nhận hiện ra.
Thuật pháp chúng tu sĩ, tiếp xúc phong nhận liền bị chia năm xẻ bảy, tiêu tán tất cả, chứng kiến một màn này đám tu sĩ sắc mặt đại biến.
Vô số thuật pháp, cũng không cắt được cọng lông của nó, Nhị Cấp Bạch Huyết Điêu quá khó chơi rồi.
Phong nhận của nó vô cùng cường hãn, chúng tu sĩ cấp thấp thuật pháp, căn bản ngăn cản không nổi!Đụng vào liền tan, phong nhận sau khi va chạm thuật pháp, vẫn còn một số khác phong nhận phóng tới chúng tu sĩ.
Thấy vậy trong tay đã chuẩn bị sẵn, hơn mười trương