"Cậu chủ, cậu chủ?"
Tiếng hỏi dò của người quản gia truyền đến bên tai.
Hoắc Vãn buồn ngủ díu cả mắt, cậu trở mình bịt tai, mày hơi nhíu lại, mệt quá lười nhúc nhích, đừng gọi nữa mà...
"Cậu chủ, mười giờ sáng rồi, vẫn chưa muốn dậy sao?"
Căn phòng im phăng phắc, quản gia không hề nhận được câu trả lời.
Quản gia đành phải cúi người áp tay lên trán nhằm đo nhiệt độ cơ thể Hoắc Vãn.
Trán khá mát, nhiệt độ cơ thể không có gì bất thường.
Quản gia lấy làm kỳ lạ: "Đâu có sốt đâu nhỉ, sao lại bỗng ngủ nướng thế."
Bác giúp việc đang quét dọn phòng thấy vậy liền bảo: "Được rồi, có lẽ là dạo này tập đàn mệt, ông cứ để cậu ấy ngủ thêm tí, cũng đâu có việc gấp gì, nghỉ ngơi thêm cho khỏe vậy."
Ngẫm ra cũng phải, quản gia bèn quay gót rời đi.
Hoắc Vãn chôn mình trong tấm chăn mềm mại, má cọ lên gối mà đánh một giấc tới tận buổi chiều.
Đã lâu cậu không có giấc ngủ nào đã đời đến thế, thành ra lúc tỉnh lại còn có chút hoang mang.
Cậu bọc chăn ngồi trên giường, đợi hoàn hồn mới bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua.
Và trong nháy mắt sau đó...
A a a a!
Hoắc Vãn che mặt, tâm trạng thư thái thành mây trôi theo gió.
Cạch----
Tiếng vặn tay nắm cửa truyền tới.
Hoắc Vãn tức thì căng thẳng rúc vội về sau.
"Cậu chủ tỉnh rồi." Hạ Xuyên nói bằng âm sắc vốn có, hắn mỉm cười tiến lên rồi đứng bên giường với tư cách một người vệ sĩ, "Cậu muốn dùng bữa chứ?"
"Ừ..." Thấy là vệ sĩ của mình Hoắc Vãn mới lặng lẽ thở phào, chẳng qua cậu vẫn thầm nghĩ bụng có khi mình hoảng quá thành ra bị ptsd rồi, nên mới cảm giác tiếng bước chân của người vệ sĩ này na ná bước chân kẻ hôm qua, "Giờ là mấy giờ thế?"
(*rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
"Đã năm giờ chiều rồi."
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cơ thể trắng ngần của Hoắc Vãn, cảnh tượng mỹ miều hôm qua ùn ùn xộc tới kéo Hạ Xuyên chìm vào dư vị đêm qua.
Mũi hắn bỗng nóng lên, cúi đầu quệt cái, y như rằng thấy màu đỏ thắm nhoe nhoét trên tay.
...!Hỏa khí này trầm trọng quá!
Lúng túng lấy giấy bịt mũi xong hắn hắng giọng hỏi: "Cậu chủ đói rồi chứ, muốn ăn gì để tôi xuống báo với phòng bếp."
Hoắc Vãn không có tâm trạng ăn cơm mấy nhưng đói thì quả là đói thật, "Nấu ít cháo là được, cảm ơn anh."
Hạ Xuyên lau mũi, đi ra ngoài, "Vậy tôi xuống báo."
Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Hoắc Vãn lại nằm lại xuống giường.
Cứ thế bị người ta cướp mất một đêm xuân, trong khi ngay cả mặt mũi thủ phạm ra sao cậu còn không hay biết, thật sự rất là ấm ức.
Lửa giận bùng lên dưới đáy lòng Hoắc Vãn, đây là lần đầu có kẻ dám giẫm lên giới hạn của cậu, phớt lờ ý muốn của cậu, quả là vô cùng bỉ ổi!
Thậm chí gã còn nắm thóp bí mật của cậu, chết tiệt, nếu không phải vì vậy thì cậu đã báo cảnh sát cho gã một bài học nhớ đời.
Hoắc Vãn ôm gối mà giày xéo hồi lâu, suýt thì tức đỏ cả mắt.
Lúc ăn cháo, quản gia đứng cạnh Hoắc Vãn với vẻ mặt lo âu.
"Sao hôm nay cậu chủ dậy muộn thế, có thấy khó chịu chỗ nào trong người không?"
Hoắc Vãn nếm một thìa cháo, đoạn giả vờ ung dung mà đảo đảo cái bát, "Không sao đâu chú Vương ạ, hôm qua cháu băn khoăn mãi về một ca khúc, nên là mất ngủ thôi."
"Thức khuya không tốt cho sức khỏe, cậu chủ nhớ phải chú ý nghỉ ngơi."
Chú Vương hồi trẻ tháo vát thông minh, nhưng giờ có tuổi rồi lại rất hay lải nhải, được cái Hoắc Vãn tính điềm đạm, bình thường chú nói gì cậu cũng lắng tai nghe, nhưng lần này cậu lại mất kiên nhẫn.
Mất kiên nhẫn dĩ nhiên không phải bài xích gì chú Vương, mà là do tâm trí cậu rối bời không muốn nghe điều gì hết.
"Chú Vương cứ ra ngoài trước đi ạ, cháu muốn ở một mình chốc lát."
Chú Vương nhìn bóng lưng đơn độc của chàng trai trẻ, thở dài: "Ừ, cậu chủ có chuyện gì nhớ gọi tôi."
Hoắc Vãn cụp mắt: "Vâng."
Do gặp vấn đề về mắt nên Hoắc Vãn ăn rất chậm, ăn xong được bát cháo thì trời đã bắt đầu sẩm tối.
Hoắc Vãn chống gậy đứng lên, A Khoa đứng ngoài nghe tiếng động lập tức mở cửa đi vào và dìu Hoắc Vãn về phòng ngủ.
Đi được nửa đường Hoắc Vãn đột ngột dừng bước, "Đến phòng nhạc trước."
A Khoa đáp một tiếng rồi dẫn đối phương đổi hướng.
Hoắc Vãn tự thấy mình chẳng có ưu điểm gì, được mỗi cái là nghĩ thoáng.
Bị mù bất ngờ hay bị xâm phạm ngay trong phòng thì cũng vậy, cậu hiểu rõ một khi chuyện đã xảy ra thì có giận cũng là vô ích.
Nếu để bụng mãi không quên thì sẽ chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng chính mình.
Cậu ngồi trước dương cầm, những ngón tay chạm lên phím đàn, cảm xúc nhanh chóng bình ổn lại.
Không có gì đáng để cậu phải phân tâm khi đánh đàn.
Cạnh chuồng chó ngoài sân sau, Hạ Xuyên đang ngẩng đầu nhìn hướng cửa sổ tầng hai, đó là phòng Hoắc Vãn.
Tối qua hắn làm quá hăng say, cơ thể vợ sao lại mềm đến vậy, tiếng rên sao mà đáng yêu đến thế, cảm giác như vợ được nặn ra dành riêng cho mình vậy.
Từng điệu bộ dáng dấp của đối phương đều thắp lên ngọn lửa trong lòng hắn, đặc biệt là sắc xuân khi tách chân ra, ngay cả bé hoa cũng bé xinh dễ mến...
Đen Bự trừng mắt nhìn hắn, thấy tên này cứ nhìn chằm chằm lên phòng chủ nhân là nó lập tức sủa mấy tiếng đe nẹt và nhe răng với vẻ hung dữ.
Bị cắt đứt dòng suy tưởng, Hạ Xuyên lạnh lùng quay đầu mặt đối mặt với nó.
Ban đầu Đen Bự cũng cứng ghê lắm, ai ngờ bị lườm xong cái là cứ rén dần đều, đến cuối cùng lại thành cun cút cụp đuôi mà ấm ức rúc tận xó chuồng, cũng úp mặt vào tường luôn.
Trong thế giới của chó, nhìn nó nghĩa là khiêu khích, nếu đối tượng nhìn nó không phải chủ nhân thì đa phần bọn chó sẽ nổi giận cắn người.
Nhưng có ngoại lệ.
Đấy là khi kẻ lườm chó trông ghê hơn cả chó, lúc này chó sẽ kinh sợ.
Giang hồ gọi là, mềm nắn rắn buông.
Hạ Xuyên chống cằm, giá mà tất cả đám vệ tinh bên người Hoắc Vãn đều dễ xử như con chó này thì tốt biết mấy.
*
Tối ấy Hoắc Vãn luyện đàn đến hơn tám giờ rồi bị quản gia giục về phòng ngủ.
Cậu mới ngủ cả sáng nay xong nên giờ tỉnh như sáo, đợi quản gia đi cậu lại khóa trái cửa, ngồi trên giường đọc sách chữ nổi.
Kỳ thực, cậu cảm thấy hơi sợ người hôm qua sẽ