Hôm nay, anh ấy nói với tôi.
Vu Miểu Miểu, cậu nên học văn.
—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Sau khi sự kiện vô cùng xấu hổ của chiếc quần đồng phục phát sinh, Vu Miểu Miểu đã nguyên một tuần không dám đi tìm Nhan Quyện nói chuyện, bình thường ở trong lớp đụng phải cũng là có thể tránh liền tránh, ngay cả áo khoác đồng phục cũng là thừa lúc Nhan Quyện không có mặt lặng lẽ đặt ở trên bàn anh.
Thật mất mặt.
Thực sự không biết làm thế nào đối mặt với anh.
Cho đến chiều hôm đó, trong buổi họp lớp Lâm Nhược Hà nói về thông báo trên báo bảng đen.
Báo bảng đen kỳ này chủ đề là "Mang lòng biết ơn, cùng yêu đồng hành", trong lớp ủy viên văn nghệ là Kiều Sênh, Lâm Nhược Hà lại chọn thêm vài bạn học sau khi tan học ở lại hỗ trợ, trong đó có Nhan Quyện.
thời điểm Lâm Nhược Hà gọi đến tên cậu, có rất nhiều bạn học đều vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của cậu.
Vu Miểu Miểu khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn quay đầu lại nhìn anh.
Bây giờ đã là trung tuần tháng mười một, mùa thu cũng sắp sửa kết thúc.
Trong lòng của Vu Miểu Miểu, cô luôn cảm thấy khoảnh khắc giao mùa của mùa thu là bi thương nhất trong bốn mùa, bởi vì vô biên cây cối tiêu điều, bởi vì gió thu vô cớ họa bi thương.
Cũng giống như tình cảnh của cô hiện tại bi tình vậy.
Vừa nghĩ tới bản thân hôm đó ngu ngốc tự mình đa tình, cô liền hận không được đem đầu của mình trở về lò nặn lại lần nữa.
Khoảng thời gian này, mỗi khi nhớ tới Nhan Quyện, để dời đi sự chú ý, Vu Miểu Miểu sẽ đem sách phụ đạo vật lý lần trước mua ra làm đề.
Một tuần lễ qua đi, cô đã làm được một phần ba độ dày cuốn sách.
Đủ để tính ra được số lần cô nhớ anh.
Mà đương nhiên rồi, làm xong là một chuyện, có hiểu hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi tan học, trong lớp binh hoang mã loạn, Kiều Sênh từ hàng sau vội vã chạy qua: "Miểu Miểu, cậu hôm nay ở lại với tớ viết báo đi, tớ thề là không lâu đâu."
Cô nói xong, Vu Miểu Miểu còn chưa kịp đáp lại, liền thấy đối phương đưa tới một viên phấn, tự nhiên mà nói: "Cứ quyết định như vậy đi, cậu trước hết ra phía sau chép tay báo đi, tớ đến phòng làm việc của Lâm Thanh Hà lấy mấy hộp phấn màu."
...!Sao có thể liền quyết định như vậy?
Vu Miểu Miểu mặt mũi sa sầm, nhìn chằm chằm phấn viết trong tay hồi lâu, cuối cùng đem cặp sách buông xuống, bất đắc dĩ đi tới tấm bảng đen phía sau phòng học.
Các bạn học trong lớp đã tản đi thưa thớt, bây giờ chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người.
Thời khắc cuối thu, ánh nắng chiều vừa cô tịch lại trang trang nghiêm, tà dương giống như bàn tay non nớt của đứa trẻ đang nghịch ngợm vuốt v.e mái tóc đen của cậu.
Nhan Quyện giẫm lên băng ghế lau tấm bảng đen, bóng lưng thẳng tắp, tà dương ôn nhu bao phủ trên đỉnh đầu cậu, ánh sáng nhẹ nhàng mơ hồ tràn ngập trong không khí.
Vu Miểu Miểu nhìn anh, lúc ấy bất chợt mọi thứ xung quanh dường như lắng động lại, cô không thấy cũng chẳng nghe được gì cả.
Cô đột nhiên hoài nghi, đây có phải trò đùa của thần Eros hay không.
Từ lúc tựu trường đến giờ, tính ra cũng gần bốn tháng, không dài cũng không ngắn.
Cô vô tình nhìn thoáng qua bóng lưng anh, mê mê man man theo từng đường nét mơ hồ.
Giấc mộng không đầu không đuôi của thiếu nữ xâm chiếm, mộng đến bây giờ còn chưa tỉnh.
Thật là một chuyện cực kì buồn cười.
Sao cô có thể vui vẻ đến mức ngốc nghếch như vậy.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mức nhiệt tình và chuyên chú, Nhan Quyện đang lau bảng ngừng lại động tác trên tay, sau đó xoay người, nhìn cô một cái.
Vu Miểu Miểu trong nháy mắt có tật giật mình quay sang chỗ khác.
Nhan Quyện nhìn thấy là cô, mím mím môi, từ trên băng ghế nhảy xuống, chủ động đi tới chào hỏi: "Cậu cũng ở lại viết báo sao?"
Anh đang chủ động cùng cô nói chuyện.
"Đúng, đúng vậy, khéo thật đấy."
Vu Miểu Miểu nắm chặt viên phấn mỏng trong tay, cứ luôn cảm thấy giây kế tiếp nó sẽ bị mình tàn nhẫn phân thây.
Nhan Quyện cong mắt nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh thần sắc phức tạp, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Cậu mấy ngày nay —— "
Sao cứ phớt lờ tớ.
Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng, đã bị cô bị khẩn trương lên tiếng cắt ngang: "Cái đó, cậu, cậu có thể không biết, con gái ở thời kỳ "bà dì ghé thăm" tương đối dễ cáu gắt, tớ là sợ, sợ hù dọa cậu, cho nên gần đây đều không dám đến tìm cậu nói chuyện."
Trước khi đối phương xuất quân vấn tội liền ra trước một bước, Vu Miểu Miểu thật là muốn vì sự cơ trí của mình mà lệ nóng doanh tròng.
Nhan Quyện: "..."
Bỏ qua chủ đề này, anh nhìn đến viên phấn trắng trên tay cô, ngầm hiểu ý nói: "Cậu tới chép báo sao?"
Nhận ra bầu không khí có chút lúng túng, Vu Miểu Miểu nhanh nhẩu nói phải.
Anh gật đầu một cái, từ trong đống đồ lặt vặt bên cạnh của sổ lấy ra một tờ báo viết tay đưa cho cô: "Vừa rồi Kiều Sênh nói, muốn sao chép đoạn thứ hai và thứ tư của trang này."
"Được."
Vu Miểu Miểu nhận lấy báo, cũng dời băng ghế ngồi đặt ở bên cạnh anh, đưa chân đạp lên.
Hai người đứng chung một chỗ, ai cũng bận rộn, nhưng hình ảnh lại rất hài hòa.
Bên ngoài phòng học, Kiều Sênh trong tay ôm hai hộp phấn màu sắc rực rỡ, cùng Triệu Dập Nhiên và Hạ Thư Tuệ ba người cười cười nói nói đi tới.
Triệu Dập Nhiên vừa vào cửa phòng học liền đi qua tìm Nhan Quyện.
Vu Miểu Miểu đứng một bên nghe được cậu ta hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Nhan Quyện, tớ mới vừa nghe lén được Lâm Thanh Hà bọn họ nói, cuộc thi Vật Lý trung học phổ thông lần này cậu giành được giải nhất, còn là hạng nhất toàn thành phố, rất có giá trị, nghe nói vài ngày nữa trường học sẽ trao huy chương cho cậu."
Nói xong, cậu câu lấy bả vai Nhan Quyện, tha thiết nói: "Người anh em, phú quý rồi thì chớ quên mọi người nha." Vu Miểu Miểu bên cạnh nghe lén, không khỏi kích động, Nhan Quyện còn chưa lên tiếng, cô liền không nhịn được chen miệng: "Có thật không? Vậy thì tốt quá, chúc mừng cậu nha."
Nói xong, mới ý thức được mình hình như biểu hiện quá mức cao hứng.
Có chút lúng túng.
Nhan Quyện mới vừa rồi mặt không cảm xúc, nghe được thanh âm kích động của cô, ngây ngẩn.
Qua mấy giây, cậu quay đầu lại, trong giọng nói mang theo ý cười: "Cảm ơn cậu, tớ đã nói là sẽ thuận lợi mà."
Triệu Dập Nhiên nhìn chằm chằm cậu, bộ dáng như thể bị sét đánh trúng, rất là bất mãn nói: "Rõ ràng là tớ tới chúc mừng cậu trước, sao không cậu nói cảm ơn tớ chứ? Không phải tớ nói cậu...!Nhan Quyện, tớ biết cậu đã nhiều năm như vậy rồi vậy mà không phát hiện ra cậu trọng sắc khinh bạn nha."
Vu Miểu Miểu mặt đỏ tim đập quay đầu sang, tiếp tục thành thực mà chép báo trên tay.
Nhan Quyện không để ý tới hắn, từ trên băng ghế nhảy xuống, tự nhiên đi lấy bút chì màu.
Triệu Dập Nhiên cũng đi theo, Kiều Sênh đang dựa vào bàn mà suy nghĩ miên man.
Thấy bọn họ đi tới, lập tức làm bộ sắp xếp công việc: "Triệu Dập Nhiên, cậu đi viết chữ nghệ thuật đi, chính là tám chữ kia, cậu xem xem thiết kế thế nào cho đẹp một chút."
"Được rồi, cứ giao cho tớ." Triệu Dập Nhiên vỗ ngực một cái, vô cùng hăng hái tiếp nhận mệnh lệnh.
Hài lòng gật đầu một cái, Kiều Sênh nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Dập Nhiên, nhìn một hồi, mới nghiêng đầu qua hỏi: "Nhan Quyện, cậu biết vẽ không?"
"Biết một chút."
Cô nhanh chóng tiếp lời: "Vậy cậu với tôi vẽ đi, tôi vẽ bên trái, cậu vẽ bên phải."
Nói xong, cô cầm lấy một quyển sách vẽ đưa cho anh, vô cùng quan tâm nói: "Nếu không biết vẽ cái gì, cậu có thể tìm trong này."
Nhan Quyện gật đầu một cái, cầm sách vẽ đi.
Kiều Sênh xúc động "Thật là đẹp trai quá đi."
Trước tấm