Tôi biết, tương lai rất quan trọng.
Hơn nữa anh ấy cũng từng nói tôi nên học nghệ thuật.
Vậy cho nên, Vu Miểu Miểu, chẳng có gì phải do dự cả.
——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Giáo viên lịch sử với mái tóc hoa râm trên bục giảng, đang nói về chế độ quân chủ chuyên trị trong triều đại nhà Minh Thanh hăng say đến văng cả nước bọt, học sinh bên dưới thì người này người nọ ngáp dài ngáp ngắn, bộ dáng uể oải buồn ngủ.
Bên cạnh Trình Lập Hiên đang lén lút dựng quyển "Bạch Mã khiếu tây phong" trong ngăn bàn, Vu Miểu Miểu vừa chép xong một dòng ghi chú nhân lúc thầy giáo không để ý cúi đầu qua xem, vừa hay nhìn được một dòng trên quyển sách.
"Đó đều là những thứ tốt đẹp, tôi lại cứ một mực không thích.
"
Tầm mắt trong khoảnh khắc ngưng đọng trên trang giấy.
Bắt gặp ánh nhìn của cô, Trình Lập Hiên xấu hổ đóng trang sách lại, nhẹ giọng hỏi cô: "Cậu cũng thích cuốn này à?"
Vu Miểu Miểu thành thật lắc lắc đầu: "Tớ chưa đọc qua tiểu thuyết võ hiệp.
"
Cô chỉ là cảm thấy câu này rất có ý nghĩa.
Bởi vì hôm nay là thứ hai, cho nên tiết học cuối cùng buổi chiều là họp lớp định kỳ.
Lâm Nhược Hạ từ bên ngoài lớp học bước vào, thần sắc vẫn lãnh đạm như vậy, vừa mới bước lên ngay cả khúc nhạc đệm cũng không có, liền nói thẳng vào vấn đề phân khoa.
Cô đứng trên bục giảng, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, giọng điệu nghiêm túc: "Còn không đầy một tháng nữa là các em đến kỳ nghỉ hè rồi, liên quan đến việc phân khoa tự nhiên và xã hội cũng cần được chú trọng, đợi đến thứ hai tuần sau, tôi sẽ phát cho các em biểu mẫu chọn khoa, khi điền phải cân nhắc kỹ lưỡng, đây không phải là chuyện đùa.
"
Lớp học đang yên tĩnh bởi vì hai chữ "phân khoa" này mà nháy mắt bùng nổ.
Vu Miểu Miểu nghe thấy Kiều Sênh đang lớn tiếng thảo luận với Triệu Dật Nhiên xem nên chọn tự nhiên hay xã hội, Trình Lập Hiên bên cạnh không nói chuyện, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể đang nghe một chuyện không hề liên quan gì đến mình.
Dù gì, từ rất lâu về trước, cậu đã nói với Vu Miểu Miểu, cậu sẽ chọn Vật Lý.
Cả Nhan Quyện, cũng sẽ chọn Vật Lý.
Vu Miểu Miểu ủ rũ nằm dài trên bàn, nếu cô học lệch thiên về khoa tự nhiên, vậy thì tốt biết bao.
Lâm Nhược Hà nhìn quanh một vòng dưới bục giảng, từ tốn nói: "Sau khi về nhà hãy bàn bạc với bố mẹ, những môn sở trường của mình nên được ưu tiên, đừng nên mù quáng hùa theo đám đông, cũng đừng cố chấp chọn khoa mình học không tốt.
Hãy nhớ, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không tương lai lúc đến trường thi tuyển sinh đại học, lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa.
"
Dừng một lúc, cô lại nói thêm, còn có một điểm cần nhấn mạnh đó là, không có phân biệt cao thấp giữa khoa tự nhiên và xã hội, hy vọng mọi người lựa chọn đúng tâm thái của mình.
Nói cho cùng, mục tiêu sau hết vẫn là hy vọng mọi người đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
"
Sau đó cô còn nói thêm rất nhiều điều, nhưng Vu Miểu Miểu lại không nghe vào một chút nào.
Dù sớm đã biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng khi nó thực sự đến ngay trước mắt, cô vẫn không có cách nào giả vờ thoải mái.
Phân khoa đồng nghĩa với việc gì?
Có nghĩa là cô sẽ không được gặp lại Nhan Quyện trong lớp học này nữa, cũng không còn được hao tốn tâm tư thức khuya dậy sớm, không còn được chạy đến chỗ ngồi của anh đặt câu hỏi, cũng không còn được tiếp cận anh một cách quang minh chính đại.
Cô muốn quay đầu lại nhìn Nhan Quyện một cái, nhưng lại không dám nhìn.
Bởi vì cô biết rằng, phân khoa rất quan trọng
Sau khi tan học, Vu Miểu Miểu và Kiều Sênh theo dòng người đi xuống lầu, đến bãi đỗ xe dắt xe đạp.
Khoảng thời gian này,