Dù sao cũng không biết rõ rốt cuộc ai tốt ai xấu, thoạt nhìn tiên nhân này khí phái thật lớn, Miêu Nghị cắn răng một cái, đưa tay vào trong ngực lục lọi một trận, lấy ra hai gốc tiên thảo đưa vào tay Trương Bàn Tử và Lục nha đầu, sau đó đẩy hai người tới trước mặt tiên nhân áo vàng.Trương Bàn Tử và Lục nha đầu cũng là lần đầu tiên thấy tiên thảo Tinh Hoa, nhìn quỳnh chi ngọc diệp trong tay được điểm điểm tinh quang bao phủ, trong lúc nhất thời có vẻ không dời mắt đi nơi khác được.Tiên nhân áo vàng thấy hai gốc tiên thảo cũng có chút kinh ngạc, từ độ lớn của tiên thảo có thể nhìn thấu năm tuổi của nó không phải là tầm thường, hẳn đã sinh trưởng hơn vạn năm, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị cũng có chút kinh ngạc, hỏi:– Ngươi vào Vạn Trượng Hồng Trần ư?Miêu Nghị nghĩ thầm đây không phải là nói nhảm sao, ta không tìm được tiên thảo dâng lên, ngươi bằng lòng thu người sao? Ngoài mặt chỉ gật đầu nói:– Đúng vậy.Tiên nhân áo vàng lập tức ánh mắt lấp lánh quét nhìn toàn thân Miêu Nghị, nhìn thấu trên người Miêu Nghị chỉ có hai gốc tiên thảo, hơi lộ vẻ tiếc nuối nói:– Tâm tính khó được, chẳng qua là đáng tiếc, để lại một gốc cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi, thôi được!Dứt lời vung ống tay áo, tiên thảo mà Trương Bàn Tử cầm trên tay bay vèo vào trong ống tay áo tiên nhân, sau đó chỉ xuống đất:– Còn không khấu đầu bái sư?!Trương Bàn Tử quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị, Miêu Nghị gật đầu một cái.Lúc này Trương Bàn Tử quỳ xuống khấu đầu gọi:– Sư phó!Tiên nhân áo vàng vui vẻ cười một tiếng, nhìn Miêu Nghị cùng Lục Tuyết Hinh vuốt cằm nói:– Ta đã nhận y, hai người các ngươi có thể đi rồi.Ba huynh muội đồng thời sửng sốt, không đúng, không phải là có tiên thảo sẽ được thu sao?Trương Bàn Tử là người thứ nhất nhảy lên, nói:– Sư phó, ba người chúng ta đi cùng nhau, chúng ta có tiên thảo, nhận lấy chúng ta đi.Tiên nhân áo vàng lắc đầu không đáp ứng.Miêu Nghị cũng vội vàng đẩy Lục Tuyết Hinh lên trước, cầu xin:– Đại tiên, nhận lấy muội muội ta đi, nàng có tiên thảo.
Lão Tam, mau quỳ xuống bái sư!Lục Tuyết Hinh vừa muốn quỳ xuống, tiên nhân áo vàng phất tay áo một cái, tiểu nha đầu không quỳ được nữa.Trương Bàn Tử bên cạnh cũng gấp gáp kêu:– Đại ca, lão Tam, các ngươi mau quỳ xuống bái sư!Suy nghĩ của ba huynh muội rất đơn giản, ở chung một chỗ với nhau để có thể chăm sóc cho nhau.Miêu Nghị có khổ mà không nói được, hắn liều mạng lần này cũng chỉ tìm được hai gốc tiên thảo.– Ta không phải là vì tiên thảo mà tới, bản môn cũng không thu nữ đệ tử!Tiên nhân áo vàng lắc đầu nói.Trương Bàn Tử lập tức quyết định, đưa tay nói:– Vậy ngươi trả tiên thảo lại cho ta, ta không làm đồ đệ ngươi nữa.Tiên nhân áo vàng mỉm cười nói:– Cũng không phải là mua bán gì, đã khấu đầu gọi sư phó, nào có đạo lý đổi ý.Nói xong tay áo vung lên lần nữa, cửa viện tự động mở rộng, một cỗ gió mát trong nháy mắt thổi Miêu Nghị cùng Lục Tuyết Hinh bay ra ngoài.Viện vừa đóng cửa lập tức ngăn trở hai người ở bên ngoài, cho dù là kêu cửa thế nào cũng vô ích, không nghe được thanh âm bên trong.Đợi đến khi cuối cùng hai người không cam lòng đẩy cửa ra, lại một lần nữa trợn tròn mắt, trước mắt chỉ là một viện bình thường, hoàn toàn không thấy bóng dáng cảnh tượng tiên gia trước đó.Hai người tìm khắp bên trong bên ngoài một lượt, không thấy một bóng người nào cả, cảnh tượng trước đó hệt như trong mộng, không ngờ rằng Trương Bàn Tử biến mất như vậy, ngay cả đi đâu cũng không biết.– Nhị ca, Nhị ca huynh đi đâu vậy…Lục Tuyết Hinh cất tiếng khóc thút thít.Miêu Nghị ngây người tại chỗ tự trách hồi lâu, chợt thấy trong tay lão Tam cầm quỳnh chi ngọc diệp, ánh mắt trở nên có thần trở lại, trấn an Lục nha đầu:– Lão Tam đừng khóc, lão Nhị tìm được sư phó tốt, không có việc gì đâu.Lời của Đại ca luôn