Lý Tín và Tôn Kiều Kiều nhìn nhau không nói, Dương Khánh tạo phản, chắc chắn phủ chủ sẽ nổi trận lôi đình.
Nếu như thủ hạ xuất hiện người lâm trận bỏ chạy, chắc chắn phủ chủ sẽ không bỏ qua cho.Đột nhiên Tôn Kiều Kiều muốn nói lại thôi một hồi, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nói:– Hàng!Viên Chính Côn và Lý Tín có vẻ sợ hết hồn hết vía nhìn nhau, cũng chỉ có giữa thân tín mới dám nói lời như thế.Bất quá Viên Chính Côn lắc đầu bác bỏ biện pháp đầu hàng rất nhanh:– Lam Ngọc môn chịu ủng hộ Dương Khánh, nhất định Dương Khánh đã hứa hẹn ích lợi cho người ta.
Một khi công chiếm toàn bộ Nam Tuyên phủ, chẳng những Dương Khánh phải xuất ra vị trí để an trí công thần bản bộ, còn phải trấn an đệ tử Lam Ngọc môn, mật ít ruồi nhiều.
Cho dù là chúng ta đầu hàng cũng không có được ích lợi gì, chỉ có thể đứng ở một bên, hơn nữa còn mắc tiếng xấu đầu hàng, cần gì khổ sở như vậy.Lý Tín và Tôn Kiều Kiều trầm mặc không nói, biết Viên Chính Côn nói không sai, phu thê Diêm Tu và La Trân chính là vết xe đổ, ở Phù Quang động không có địa vị gì.
Tuy rằng bọn họ có tu vi Bạch Liên tam phẩm, nhưng ở Phù Quang động không bằng tên chăn ngựa.– Thuộc hạ có một kế có thể giúp động chủ thoát thân, chẳng qua là động chủ trọng tình trọng nghĩa, sợ rằng sẽ không làm như vậy.Lý Tín hư tình giả ý thở dài một tiếng.– Lúc này là lúc nào, không cần úp mở nữa.Viên Chính Côn khoát tay nói:– Cứ nói không sao!Lý Tín lập tức đến gần, ghé vào tai y nói khẽ một hồi…… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 1 tại nguồn: http://truyenheo.org/mieu-nghi-quyen-1-full/Reng reng reng…Chuông báo động Phù Quang động ré dài, các tu sĩ tu hành ở phủ đệ nghe thấy thoát ra, chạy tới Ngọa Long cốc nhảy lên long câu, cấp tốc chạy tới bên ngoài Phù Quang đại điện tập họp.Miêu Nghị vẫn không có vật cỡi, ai bảo tu vi hắn quá thấp, động chủ Đại nhân không nhớ giúp hắn giải quyết cuộc sống khó khăn, cho nên cũng chỉ có thể cỡi Hắc Thán mập mạp.Hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều cầm vũ khí lên, Diêm Tu cỡi long câu tay cầm một cặp phủ, ngay cả La Trân cũng một tay cầm một thanh đại đao cán dài uy phong lẫm lẫm.– Đã xảy ra chuyện gì?Miêu Nghị điều khiển Hắc Thán vội vàng đuổi theo sau Diêm Tu, lấy pháp truyền âm lặng lẽ hỏi thăm.– Không phải là chuyện tốt, chuông báo động ré dài, nói rõ sắp sửa khai chiến.Diêm Tu lặng lẽ nhắc nhở:– Lão đệ, có còn nhớ lời ta nói với ngươi trước kia hay không?Chiến đấu giữa các tu sĩ trong truyền thuyết đã tới rồi sao? Trong lòng hơi căng thẳng Miêu Nghị gật đầu một cái, hiểu ý Diêm Tu, đánh không thắng vậy đầu hàng, không cần thiết bán mạng.Trên dưới Phù Quang động tề tụ dưới đại điện, con heo mập Miêu Nghị đang cỡi vô cùng nổi bật, khiến cho không ít người dở khóc dở cười.Sau khi Tào Định Phong chú ý thấy thầm than trong lòng, chuẩn bị có cơ hội sẽ giúp Miêu Nghị tìm một thớt long câu ra hình ra dáng một chút.Động chủ Viên Chính Côn cỡi long câu chạy tới, vọt thẳng lên bậc thềm vung trường kích lên cao, uy phong lẫm lẫm gầm lên:– Sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh lòng dang dạ sói, có dã tâm dòm ngó ghế phủ chủ Nam Tuyên phủ, đã làm phản!Mọi người xôn xao, Miêu Nghị lập tức truyền âm hỏi thăm Diêm Tu tình huống thế nào.– Lần này có hơi lớn chuyện, Dương Khánh là kẻ có tu vi cao nhất Nam Tuyên phủ ngoại trừ phủ chủ Lư Ngọc, nếu y dám tuyên chiến với Lư Ngọc, nhất định là có chút nắm chắc…Diêm Tu âm thầm nói qua một lượt quan hệ lợi hại trong chuyện này cho Miêu Nghị.Viên Chính Côn nhìn vòng quanh mọi người một lượt, lớn tiếng cổ vũ cho mọi người:– Phủ chủ tức giận, đã tụ họp binh mã chín sơn Nam Tuyên, Dương Khánh khó thoát tai kiếp, không bao lâu sau sẽ bị bắt bằm thây làm muôn mảnh.
Hôm nay động chủ Bách Hoa động Tần Vi Vi dưới quyền Dương Khánh cầm