Vừa chiếm lĩnh Đông Lai động Dương Khánh lập tức tìm nơi khôi phục pháp lực, lúc này nhất định chủ soái phải giữ vững trạng thái tốt nhất bất cứ lúc nào, để đối phó bất trắc.Tần Vi Vi lại lệnh cho ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm nhanh chóng chạy tới Đông Lai thành trấn giữ, phòng bị có tu sĩ Đông Lai động trước đây bỏ chạy thục mạng nhân cơ hội cuỗm đi tài vật trong thành.Lúc trời chạng vạng tối, một tên thủ hạ Tần Vi Vi chạy tới bẩm báo với nàng:– Suy đoán dư nghiệt Đông Lai động đã chạy trốn, cũng không quấy rối trong thành.
Gia quyến dư nghiệt đều bị đưa vào Thành Nguyện phủ, người của chúng ta mai phục ở bên trong, để xem có thể bắt được dư nghiệt tới giải cứu thân nhân của chúng không.– Rất tốt!Tần Vi Vi vuốt cằm tán thưởng.Diêm Tu ở bên cạnh lặng lẽ truyền âm nói với Miêu Nghị:– Triều nào thần tử ấy, Nam Tuyên phủ trong nháy mắt đổi chủ, những tu sĩ bỏ chạy không sao, chẳng qua là gia quyến bọn họ thê thảm, e rằng cả cuộc đời này phải sống trong Thành Nguyện phủ, đó cũng không phải là địa phương dành cho người ở.Miêu Nghị đột nhiên ngẩn ra, không biết nhớ ra chuyện gì đó, ôm quyền cáo lỗi một tiếng với Tần Vi Vi, nhanh chóng ra khỏi Đông Lai đại điện, tìm Hắc Thán nhảy lên xông ra khỏi sơn môn, chạy một mạch như điên.Tần Vi Vi chậm rãi đi ra cửa đại điện đứng chắp tay cau mày nói:– Hắn muốn làm gì vậy?Bây giờ nàng cũng không cho là Miêu Nghị còn muốn chạy trốn, toàn bộ Nam Tuyên phủ đều đã bị đánh hạ, nếu chạy chính là kẻ ngốc, huống chi nếu hắn muốn chạy đã chạy từ sớm, tốc độ của long câu mập kia không chậm chút nào.Diêm Tu ngẩn người ra, đột nhiên thất thanh nói:– Không xong!Tần Vi Vi quay đầu lại hỏi:– Thế nào?Diêm Tu cũng sợ Miêu Nghị gây ra chuyện lớn, lúc này bẩm báo:– Miêu Nghị có một bạn tốt ở Đông Lai động, chính là y tiến cử Miêu Nghị đi Phù Quang động, sợ là hắn muốn đi xem gia quyến vị bằng hữu kia còn ở đó hay không.Không ra ngoài dự liệu của lão, Miêu Nghị một mình một ngựa xông thẳng tới Đông Lai thành, đi tới bên ngoài trạch viện của Quý Tú Phương cháu Trần Phi, chỉ thấy đại môn trạch viện đã bị niêm phong.Miêu Nghị vì ấn chứng suy đoán trong lòng, lập tức quay lại hỏi dân chúng ven đường đang nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ:– Chủ nhân nơi đây đi đâu rồi?Có một lão nhân đánh bạo đáp:– Bẩm tiên nhân, chủ nhân chỗ này không biết phạm vào tội gì, nghe nói đã bị quan phủ áp giải tới Thành Nguyện phủ.
Chẳng qua là đáng tiếc làm liên lụy tới tạp dịch bên trong, đều là con nhà lương thiện giữ gìn bổn phận ở Đông Lai thành.Miêu Nghị lại hỏi:– Thành Nguyện phủ bản thành ở nơi nào?Lão đầu đáp:– Bẩm tiên nhân, ở trong thành bên cạnh thần miếu, rất dễ tìm.– Đa tạ lão trượng!Miêu Nghị cảm tạ một câu, nhanh chóng quay đầu đi, chạy thẳng tới thần miếu.Hắn không xa lạ gì thần miếu, trong thành thị nào cũng có, chính là nơi thu thập nguyện lực của tín đồ.Đi tới phụ cận thần miếu, liếc mắt liền thấy được một tòa trạch viện phòng ốc liên miên tường rào cao vút, bên trên cửa chính treo biển Thành Nguyện phủ.
Đại môn đóng chặt, cửa đã treo đèn lồng, có nha dịch quan phủ cầm đao đứng ở tả hữu đại môn.Hắc Thán chở Miêu Nghị vọt tới, lười nói nhảm.
Bởi vì hắn biết Thành Nguyện phủ là địa phương nào, chỉ sợ người mới vừa vào đều phải chịu tội một chút.
Huống chi Quý Tú Phương lại là thiếu phụ có nhan sắc xinh đẹp, có quỷ mới biết bên trong nha dịch sẽ xảy ra chuyện gì, ở lâu một hồi chỉ sợ sẽ thêm một phần nguy hiểm.Ầm một tiếng, Miêu Nghị thúc long câu chạy như bay tới, Hắc Thán húc tan nát đại môn.Đừng nói đại môn, cho dù là thành tường nó cũng có thể húc đổ, chở