Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 118


trước sau

Khoảnh khắc trận pháp hoàn toàn khởi động, Cố Chiêu đưa tay tạo ra một thủ thế phức tạp, nháy mắt không gian chung quanh gấp lại dồn ép thay hình đổi vị, chính anh cũng đã ở trong trận. Mà Diệp Bạch vốn nên ở vị trí này, lại đã ở vị trí cũ của anh, triệt triệt để để rời đi đại trận.

Lão tổ Trường Mi kinh hãi.

Diệp Bạch lại ngẩn ra, lập tức giận dữ, “Không phải nói không cần quản em à, ai gặp chuyện không may thì em cũng sẽ không có việc gì.”

Hắn chết nhiều nhất giống đám bạn tiên kia quay về Tiên giới, mà Cố Chiêu… Diệp đại meo trong lòng biết đời này chắc chắn nhất định phi thăng thành công, không thể xảy ra sai lầm gì.

“Không phải có thể dời em ra ngoài à, cũng tự dời mình ra ngoài đi!”

Giữa bạch quang, Cố Chiêu lắc đầu với hắn, “Không thời gian.” Hơn nữa… biết rõ trong lòng, anh cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp Bạch gặp nạn, một khắc này thầm nghĩ để mình đi thay thế.

Tóm lại, lần này là bọn họ sơ suất.

Trước chưa từng nghĩ tới người nắm trận lão tổ Trường Mi mà chết thì Diệp Bạch trong trận cũng sẽ chết, cho nên không sớm làm xử lý. Mà bây giờ anh chỉ kịp làm ra một chiêu thức, đó chính là đổi Diệp Bạch về, sau đó muốn đổi lại vị trí của mình với Trường Mi, cũng đã không còn kịp rồi.

Diệp Bạch rất nhanh bày ra một thủ thế, hoàn toàn giống với Cố Chiêu lúc trước, lại hoàn toàn không có hiệu quả.

Vì sao.

Vì sao hắn là Giới Miêu lại không khống chế được không gian, hắn cảm thấy giận dữ muốn xông vào trong trận, lại đúng lúc dừng bước chân của mình.

Hắn không thể hại Cố Chiêu.

Sau khi trận pháp khởi động, kiếp vân trên không trung đã bắt đầu ngưng tụ, rõ ràng Cố Chiêu kích phát tiềm lực khiến cho Độ Kiếp đến trước, lúc này nếu hắn đi vào kiếp vân sẽ cam chịu hai người Độ Kiếp. Đến lúc đó không chỉ một thêm một bằng hai, cho dù nguyên thân của hắn đến đây cũng chỉ có mệnh bị chém thành cặn bã, huống chi hiện tại.

Diệp Bạch nhịn không được nhìn về phía lão tổ Trường Mi đứng ở một bên.

Giết ông ta thật sự sẽ làm cho người trong trận bị cắn chết theo?

Cảm giác được ánh mắt Diệp Bạch, cả người lão tổ Trường Mi run rẩy một cái, rốt cuộc không còn khí phách lúc đầu, nhìn Cố Chiêu đứng ở trong trận không biết nhớ ra cái gì, lại run rẩy suýt nữa ném bỏ trận bàn, “Không có khả năng, việc này không có khả năng…” Ông ta không thể tin nói, “Sao lại là hắn, con Giới Miêu đó không phải đã chết rồi.”

Diệp Bạch trực tiếp một chân đá người xuống đám mây, dẫm ở trên người đoạt lấy la bàn, lạnh lùng hỏi.

“Ông rốt cuộc biết cái gì.”

Lão tổ Trường Mi lại như hoàn toàn không nghe thấy, cả người có vẻ tuyệt vọng phát ngốc, ánh mắt không thể tin nhìn về phương hướng Cố Chiêu, cả người hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.

Diệp Bạch nhịn không được cũng nhìn qua.

Chỉ thấy Cố Chiêu trong bạch quang dưới kiếp vân vươn người đứng thẳng, khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc, đang đâu vào đấy bố trí chuẩn bị trước khi Độ Kiếp, thậm chí còn thiết lập mấy pháp trận không gian. Số phận, dường như tất cả chuyện này đã từng trải qua một lần, Diệp Bạch không khỏi nhìn đến ngây người, dưới chân lại vẫn dẫm lên lão tổ Trường Mi.

Lúc này hắn đã hoàn toàn không có hưng phấn sắp khôi phục trí nhớ.

Thậm chí hắn vô cùng hối hận thiết kế trận này, vốn tưởng rằng không sơ hở, nhưng không ngờ lại làm cho Cố Chiêu Độ Kiếp trước, còn ở trong một trận pháp không rõ.

Người sau dường như phát hiện đến tâm tình của hắn, vì thế vừa vặn nhìn lại đây.

“Chuyện sớm hay muộn.”

Cố Chiêu nói, “Lão tổ Trường Mi đã có lòng tính kế, như vậy mặc kệ chúng ta trốn thế nào cũng đều vô dụng, còn không bằng giống hiện giờ trực tiếp tính kế ngược lại.” Thất bại duy nhất chỉ là bọn họ quá khinh địch, dẫn đến bị trận pháp thiết kế một phen, chẳng qua, “Anh có tin tưởng sẽ không bị ông ta đoạt xá, em yên tâm đi!”

“Ta có tin tưởng sẽ không bị ông ta đoạt xá, ngươi yên tâm đi!”

Những lời này giống như trùng hợp với điểm thời gian không gian từ rất lâu nào đó, lúc ấy cũng trong một mảnh bạch quang, Cố Chiêu vươn người mà đứng mỉm cười nhìn hắn để cho hắn yên tâm.

Mà lúc ấy…

Hắn đang bị Cố Chiêu nắm ở trong lòng bàn tay.

Nói đến rất lâu trước kia, trong một thế giới, Diệp Bạch cũng từng có một loại cảm giác mình từng bị người nắm ở trong lòng bàn tay. Lúc ấy chỉ cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì ai sẽ nắm một con mèo ở trong lòng bàn tay, rõ ràng kích thước không thích hợp. Mà bây giờ xem ra, đó hẳn là sự thật, sở dĩ có thể làm được là bởi vì hắn căn bản không phải mèo.

Hắn không phải Giới Miêu, mà là mảnh ngọc Cố Chiêu nắm ở trong tay.

Còn Cố Chiêu, mới là con Giới Miêu Độ Kiếp từ ba trăm năm trước, mà hắn chỉ là bạn tiên đi theo bên cạnh đối phương, nhưng không biết vì sao lại trở thành mèo còn phi thăng thành đại tiên.

Tóm lại đều do lòng tham của những nhân loại này làm hại.

Lúc này đám người Phong chủ bị hấp dẫn tới cũng nhất nhất tới rồi, nhiều trưởng lão nhìn thấy hiện trường đều rất khó hiểu, Phong chủ đen mặt lại triệt để.

“Ông lại động đến hắn?”

Lão tổ Trường Mi hoàn toàn không còn hăng hái lúc trước, lúc này nghe vậy cũng chỉ lắc đầu cười khổ, “Ta đương nhiên không động hắn, sao ta có thể chọn một con Giới Miêu để động thủ chứ.” Ông ta cũng là bị tính kế, sao ông ta biết được Cố Chiêu không phải nhân loại, nhưng lại sớm có đề phòng với Diệp Bạch, liên hợp đối phó ngược lại ông ta.

Uy thế thiên kiếp càng ngày càng mạnh.

Mắt thấy sắp giáng xuống lại chậm chạp chưa tới, Diệp Bạch biết trong lòng là bởi vì hắn không ở đó.

Nếu lúc trước cảm giác suy đoán của hắn là thật, như vậy hắn chính là bạn tiên của Cố Chiêu, mà
bạn tiên không ở, sao kiếp vân sẽ giáng xuống được.

Nhưng Diệp Bạch không dám thử.

Bởi vì ba trăm năm chuyện hãy còn chưa rõ ràng, nếu có một tia sai lầm xuất hiện, chỉ cần hắn đi vào đó là thành Thiên kiếp gấp trăm lần, chỉ nháy mắt hắn và Cố Chiêu sẽ bị chém đến cặn bã cũng không dư thừa. Lão tổ Trường Mi dưới lòng bàn chân đã thần trí hoảng hốt, cả người đều choáng váng, “Xong rồi, xong rồi, hết thảy đều xong rồi.”

Dáng vẻ ông ta như vậy, hiển nhiên là không thể cung cấp tình báo có tác dụng.

Diệp Bạch nhịn không được nhìn về phía người thứ hai biết chuyện ở hiện trường.

Phong chủ đang vẻ mặt cảm khái nhìn Cố Chiêu, “Ý trời, ý trời, vốn tưởng rằng chỉ giống tên, không ngờ lại là chuyển thế của ‘người’ đó.”

Ba trăm năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

‘Trí nhớ’ Diệp Bạch đứt quãng không liền mạch, Cố Chiêu đang ở trong trận lại dần dần khôi phục, cảnh tượng ba trăm năm nhất nhất hiển hiện ra.

Bên ngoài Diệp Bạch đã xé lão tổ Trường Mi.

Ánh mắt của hắn nhất nhất đảo qua các vị trưởng lão không biết rõ tình hình, cuối cùng dừng ở trên người Phong chủ, “Xem ở ông cũng không rõ ràng tính kế chúng ta, chỉ cần ông thành thành thật thật nói ra chuyện ba trăm năm trước, ta sẽ không xé ông, nếu không…” Kết cục của lão tổ Trường Mi chính là của ông.

Diệp đại meo thật sự uy hiếp, nhưng Phong chủ lại chỉ nhìn chằm chằm lão tổ Trường Mi bị xé thành mảnh nhỏ.

“Giống bút tích của hắn.”

Ngược lại lại nhìn về phía Cố Chiêu độ kiếp trong trận, vẻ mặt mê mang nhìn lại Diệp Bạch, “Chẳng lẽ là một phân thành hai, rốt cuộc là thế nào.”

Diệp Bạch một tay bắt người lại đây, “Ông tốt nhất nói cái gì có thể nghe hiểu.”

Mấy vị trưởng lão kinh hãi không thôi, có lòng ngăn cản lại bị uy áp Đại Thừa hậu kỳ của Diệp Bạch ngăn cản không đến gần được, càng về sau thậm chí cả ngọn núi này cũng không lưu lại được, chỉ có thể lui ra sau đứng nhìn từ xa. Mà Phong chủ đại nhân lúc này mới khó khăn lắm phản ứng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Bạch, bắt đầu kể lại câu chuyện của nhiều năm trước.

“Tám trăm năm trước, thiên tài Càn Khôn Quan tên Cố Như Hưng, đạo lữ của gã là một Giới Miêu, tên Mục Uyển.”

Diệp đại meo ngẩn ra.

Mấy cái tên này lại hoàn toàn giống với những đời trước, mà mỗi một thế giới… trừ tình huống song song chết sớm, cha Cố Chiêu luôn rất cặn bã, cho nên…

“Cố Như Hưng đó từng làm gì?” Hắn lập tức hỏi.

Phong chủ nhìn hắn một cái, thầm nghĩ quả nhiên nhạy bén, ngay sau đó kể lại, “Lúc đó Đại Tuyết sơn còn không như hiện giờ, kết giới giữa Tứ Tông chưa từng tồn tại, phiến băng nguyên ở giữa là một ao hồ, dưới nước lại là một nơi đào viên, bên trong có các yêu tu khác nhau sinh sống, Giới Miêu chính là một trong số đó.”

Ngay lúc đó phần lớn yêu tu chỉ có thể tu luyện ở dưới đáy hồ, cũng chỉ có mấy con có thể lên bờ.

Mục Uyển là một trong số đó.

“Yêu tu cực kỳ yếu thế, cho dù là yêu tu có thể ra khỏi đáy nước cũng không bị tu sĩ để vào mắt, nhưng Cố Như Hưng lại vắt óc tìm kế theo đuổi Mục Uyển, chuyện này ở lúc ấy truyền lưu rất rộng.” Phong chủ có chút cảm khái, “Một thiên tài có hi vọng thành tiên nhất của Càn Khôn Quan, vì một Giới Miêu lại không tiếc chống đối sư phụ bị phạt.”

Sau đó bọn họ đương nhiên ở bên nhau.

“Bọn họ sinh một con trai, tên Cố Chiêu, đúng không?” Diệp Bạch đột nhiên nói xen vào.

Phong chủ gật đầu, “Đang lúc mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ vẫn luôn hạnh phúc, Mục Uyển lại đột nhiên đã chết, mà Cố Chiêu thân dưới là thân mèo đương nhiên bị đuổi về đáy nước cho trưởng bối khác dạy dỗ.” Lúc ấy rất nhiều người khó hiểu tại sao Cố Như Hưng lại đồng ý việc này, nhưng rốt cuộc sự việc đã quyết định như vậy.

Cứ vậy trôi qua năm trăm năm.

Trong lúc đó, Cố Chiêu chưa từng từ đáy nước đi lên, nhưng lại không ngừng có tin tức từ trong miệng yêu tu khác truyền ra, hiển nhiên tu vi của hắn tăng lên nhanh chóng.

Mà ba trăm năm ngày đó, chính là ngày hắn độ kiếp phi thăng.

Cố Như Hưng đã sử dụng trận bàn trong tay trưởng lão Trường Mi, nhưng trên thực tế gã không hề thành công, bởi vì Giới Miêu nắm thời gian và không gian trong tay thật sự quá mạnh.

Sau đó…

“Con Giới Miêu ấy lao ra kết giới xé nát toàn bộ người tham dự chuyện này, sau đó bày kết giới ngăn cách tứ đại tông môn cùng ao hồ ở giữa.”

Đây cũng là chuyện đã trải qua năm đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện