Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 125


trước sau

Cố Chiêu khôi phục bình thường quả thực khiến cả bộ tộc yêu tu hưng phấn không thôi, dù sao anh là một trong hai Giới Miêu còn tồn tại đến nay, chỉ có Lăng Kỳ…

Mọe nó không thể khôi phục muộn một ngày à, đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của tôi hừ!

Nhưng nhìn thấy cách ở chung giữa Cố Chiêu và Diệp Bạch, Lăng Kỳ lập tức đã hiểu ra hết thảy vì sao, nếu anh ta sớm biết hai người này còn có quan hệ, lúc trước nói gì cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Hơn nữa… hơn nữa nếu Diệp Bạch không thông đồng Tề Nhạc, anh ta đâu đến nỗi thật sự nhìn người khác bị tính kế ở trên địa bàn của mình.

Tề Nhạc lại vui tươi hớn hở.

Anh ta cảm thấy mình rốt cuộc suy nghĩ rõ ràng, thì ra không phải anh ta không đủ ưu tú, mà Diệp Bạch làm một yêu tu có định lực kinh người không động lòng vì ngoại vật. Lúc trước vì trợ giúp Hướng Ngôn nâng cao kỹ xảo biểu diễn không sợ dọa đến người khác cũng quá bình thường, tộc yêu tu bọn họ từ trước đến nay giúp mọi người làm điều tốt, phẩm chất tốt nhất, thật sự có thể làm ra được loại chuyện này.

Chẳng qua…

“Cậu là yêu gì?” Tề Nhạc hiếu kỳ, “Tôi là ngỗng trắng nha, tổ tiên là thiên nga.”

Diệp Bạch: “…”

Nghĩ nghĩ hắn vươn một vuốt mèo đưa qua, đối phương ngẩn ra, “Cũng là mèo, hình như giống với Cố Chiêu, nhưng người ta là Giới Miêu.”

Diệp Bạch thầm nghĩ lúc đầu tôi không phải mèo.

Hắn chính là ngọc bội của một con mèo, chẳng qua bởi vì một số nguyên nhân biến thành con mèo đó, còn đối phương thì thành miếng ngọc bội, hiện tại đặc biệt tồn cá cho hắn dùng. Nhớ tới cá khô mỹ vị bên trong, hắn lại đói bụng, nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu đứng ở bên cạnh, người sau xoa xoa đầu hắn, lặng lẽ mang người lui trước.

Tề Nhạc nhanh chóng đuổi theo, bên kia Lăng Kỳ nhìn thấy người trong lòng đi rồi, nào có đạo lý không đi theo.

Còn về cá…

Tề Nhạc nhìn thấy ánh mắt đều sáng, Diệp Bạch mắt đao bay vèo vèo vèo, Cố Chiêu cũng nhìn về phía Lăng Kỳ, trong ánh mắt chỉ truyền cho một tin tức, “Mau mang người của cậu đi cho tôi.” Người sau thầm nghĩ cậu cho rằng tôi không muốn à, mẹ nó tên này cứ nhìn thấy cá là đi không nổi, hơn nữa cá này của cậu, ngay cả tôi nhìn cũng muốn ăn.

“Nghe nói ngỗng ăn ngô.” Diệp Bạch đưa một ngón tay chỉ, “Bên kia có.”

Tề Nhạc không phục, “Mèo không phải đều ăn thức ăn cho mèo à, tôi lập tức đi đặt tám túi mười túi về, không đủ lại thêm, dù sao Lăng Kỳ có rất nhiều tiền.”

Diệp Bạch với vẻ mặt khinh bỉ, “Xài tiền của người khác tính bản lĩnh gì.”

Tề Nhạc nháy mắt bùng nổ, cảm thấy trong nhà mình cũng rất có tiền, nhưng không đợi anh ta nói ra Diệp đại meo cũng đã nhắc tới, “Xài tiền trong nhà cũng không tính bản lĩnh, ít nhất anh phải tự mình kiếm tới, mặt khác…” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Không được để bạn bè hỗ trợ, hơn nữa không được tìm Lăng Kỳ kia, lúc này mới xem như bản lĩnh thật sự.”

“Vậy tôi cũng có thể có rất nhiều tiền.”

Tề Nhạc lập tức nói, “Chuyện đơn giản như kiếm tiền, sao có thể làm khó được tôi.”

“Ừ, cứ định vậy đi.” Diệp Bạch thuận tay vòng toàn bộ cá khô nhỏ còn lại về cạnh mình, tùy ý bổ sung, “Chờ anh kiếm được tiền lại lấy thức ăn cho mèo để đổi.”

Lăng Kỳ: “…”

Người của anh cứ bị lừa dối như vậy, mà anh thì trơ mắt nhìn nhưng căn bản không kịp ngăn cản.

Có lòng hòa nhau một thành, lại phát hiện Cố Chiêu bên cạnh đang vẻ mặt khó lường theo dõi anh ta, nhớ tới năng lực kinh khủng của Giới Miêu lập tức ngừng tâm tư. Vị này vạn nhất ngày nào đó lại nổi ý xấu, cho anh ta rơi vào nơi phong nguyệt gì bị Tề Nhạc nhìn thấy, vậy sau này anh ta còn muốn theo đuổi người nữa không, Tề Nhạc lại nhìn anh ta thế nào.

Diệp Bạch thoả mãn tiếp tục cắn cá khô nhỏ của hắn.

Cố Chiêu nhìn hắn một cái, trong lòng bật cười, nghĩ cho dù Tề Nhạc kiếm được tiền vẫn sẽ có cách nói khác, thật luận lên, mười con ngỗng ngốc cũng không chơi lại một mình Diệp Bạch.

Rốt cuộc Lăng Kỳ vẫn không nhìn được.

Anh ta từ nhỏ đã thích Tề Nhạc gần bằng tuổi, che chở cưng chiều, sao có thể nhìn cậu ấy bị lừa dối như vậy được, vì thế đỉnh áp lực của Cố Chiêu, nói, “Như vậy không công bằng.”

“Sao không công bằng.”

Diệp Bạch nâng mắt nhìn anh ta, “Cảm thấy tôi có thể ăn anh ta không thể ăn là không công bằng, chẳng lẽ muốn để Cố Chiêu cũng nuôi anh ta, tôi thì không để ý có thêm sự tồn tại của tiểu tam đâu, còn anh?”

Lăng Kỳ: “…”

Đậu xanh tuyệt đối không được!

Tề Nhạc chớp mắt mấy cái vẫn chưa nghĩ ra hai việc này có liên hệ gì, Lăng Kỳ đã trực tiếp lôi người đi, cảm giác lại ở tiếp sẽ có chuyện xấu hơn phát sinh.

Móa nó!

Anh ta vừa rồi còn muốn ít nhất để Diệp Bạch đi kiếm tiền khi không có sự trợ giúp của Cố Chiêu, đến lúc đó người này chắc chắn vì để mình thoải mái sẽ giảm nhẹ điều kiện một chút, ví dụ có thể làm cho anh ta và Cố Chiêu hỗ trợ chẳng hạn, hoặc kém cỏi lắm cũng có thể giảm bớt chút áp lực cho Tề Nhạc, chỉ cần hơn cái tên ở giới giải trí đã lâu mà vẫn là tiểu minh tinh là được.

Nhưng trên thực tế…

Kẻ địch quá khó chơi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, anh ta chỉ đành lùi chiến lược trước.

Ngay cả không để ý thêm một tiểu tam cũng dám nói ra, rõ ràng là dùng đối phó anh ta, nhưng Lăng Kỳ dù biết cũng vẫn phải nhịn, bởi vì anh ta không thể đánh cược.

“Bái bai!”

Đi xa, còn có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Diệp Bạch.

Cố Chiêu nhìn người trong lòng, thầm nghĩ thêm một tiểu tam cũng không thèm để ý, tuy biết rõ là giả, nhưng vẫn có chút khó chịu nho nhỏ làm sao bây giờ. Cũng may hai người họ ở bên nhau đã mấy đời, loại chuyện ‘gặp dịp thì chơi’ như này cũng không ít, cho nên sau khi ôm người vào trong lòng xoa nhẹ vài cái là thoải mái.

Sau đó hai người trở về nơi ở trước kia của Cố
Chiêu.

Diệp Bạch nhịn không được biến trở về thân mèo.

Nơi này là nơi đầu tiên lúc Cố Chiêu còn nhỏ từng ở, khi đó còn không khống chế nổi thường xuyên sẽ biến thành mèo, cho nên tất cả đồ vật đều chiếu theo yêu thích của mèo. Cũng may phần lớn yêu đáy hồ đều là yêu tu, cho nên rốt cuộc vẫn thiên nhân loại, chỉ treo ở rất nhiều nơi mấy con chuột trang trí…

“Nghe nói đó là năm ấy mẹ tự tay may.”

Chính bởi vì vậy, cho nên dù Cố Chiêu trầm ổn bình tĩnh, không hề giống những con mèo bình thường thích chơi đùa, cũng chưa từng thay đổi căn phòng này, càng không dỡ những đồ chơi nhỏ đó xuống.

Diệp Bạch đẩy hai cái, cố nén ngứa lòng mới không nhào lên.

Rốt cuộc bản tính khó sửa, cho dù hiện giờ biết nguyên thân của mình cũng không phải mèo, nhưng nhiều năm qua rõ ràng đã thói quen, căn bản không sửa được. Vả lại so với Cố Chiêu, rốt cuộc hắn càng giống mèo hơn, từ trong hồi ức ấn tượng với số lượng không nhiều lắm, Cố Chiêu vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh như vậy, dù là lúc nhỏ cũng không ham chơi không chịu ngồi yên như mèo con.

Hai người lại đi ra ngoài dạo một vòng.

Trong lúc lại đụng phải con heo tu thành nửa hình người, đối phương đang đuổi theo con thỏ trắng tên gọi Tiểu Bạch kia, hai đứa đương nhiên lại củng hỏng vô số cải trắng.

Diệp Bạch: “…”

Hình ảnh rất hỉ cảm, hắn thực sự muốn cười làm sao bây giờ.

Linh khí mười phần, lại thêm trận pháp phụ trợ, cho nên cải trắng bị củng xong lại chậm rãi đứng lên, khôi phục nguyên trạng. Mà hai đứa kia… thỏ trắng đằng trước thì hoạt bát, thỉnh thoảng ôm cải trắng cắn hai cái, phía sau kiên trì không ngừng củng từng cái một phá hỏng vô số cải trắng.

Bên cạnh còn có một ông lão đang đứng, vừa thấy cảnh này cảm khái:

“Hình ảnh này khiến người ta nhớ lại Lăng Kỳ và Tề Nhạc năm đó, cứ như vậy một người chạy một người đuổi, hình như còn có một lần không cẩn thận cắn thật, cắn một miệng đầy lông.” Đối phương cười ha ha nhớ lại, “Tiểu Nhạc lần đó tức giận cực kỳ, đều mổ mặt Tiểu Kỳ mấy ngày không thể ra cửa gặp người.”

Diệp đại meo chớp mắt một cái, thầm nghĩ quả nhiên.

Chỉ biết bản năng của loài sói chính là ăn vật sống, trước mặt có con ngỗng trắng sao có thể không gặm được chứ, chẳng qua cắn một miệng đầy lông… Thì ra tên Lăng Kỳ đó cũng từng nhị như vậy.

Cố Chiêu nhịn không được bật cười.

Gặp được người mình thích, ai có thể giống với ngày thường, kể cả anh lúc mới gặp Diệp Bạch còn không phải cũng sẽ trở nên không hề nguyên tắc, cho dù mạnh miệng như Diệp Bạch, năm đó còn không phải một một đời đều chạy tới chỉ vì ở bên anh à, còn một đời kiêu ngạo bá đạo hơn một đời, căn bản là mặc kệ tiếp cận anh như vậy có phù hợp lẽ thường không.

Hiện giờ lại càng…

Hoàn toàn không còn bình tĩnh tao nhã như lúc đối mặt người ngoài, ngạo kiều làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng yêu thương một phen.

Sau đó hai người lại đi trong rừng trúc đứng một lát, hiển nhiên Cố Chiêu lại nghĩ tới mẹ mình, Mục Uyển, Diệp Bạch trầm mặc một hồi vẫn nhịn không được nói, “Ngày sau luôn sẽ gặp lại.”

Cố Chiêu gật đầu.

Anh cùng với Diệp Bạch có thần hồn bất diệt, vĩnh viễn, mà Mục Uyển…

Người phụ nữ dịu dàng thiện lương ấy đang luân hồi mỗi một đời, có lẽ có một ngày bọn họ sẽ lại nhìn thấy đối phương, nhưng tới lúc đó, đối phương cũng sẽ không còn nhớ rõ bọn họ.

“Bất kể thế nào, mẹ vẫn luôn là mẹ của chúng ta.”

Cố Chiêu nhịn không được ôm lấy Diệp Bạch, sau đó cùng nhau rời khỏi rừng trúc, lại lên bờ. Vừa ra đại trạch, đối mặt chính là tin tức che trời lấp đất trên báo chí, có cấp dưới đã sửa sang xong, Cố Chiêu tiếp nhận đưa cho Diệp Bạch. Người sau lật mấy tờ, phát hiện đầu đề đằng trước phần lớn đều là “Cố Chiêu tham dự tiệc rượu, hư hư thực thực khôi phục trí lực.” “Tiểu minh tinh ở trên tiệc rượu chỉ điểm hậu bối tại hiện trường, kỹ xảo biểu diễn tinh xảo khiến cho người ta gần như tin là thật.” “Hậu bối duy nhất nhà họ Mục, Cố Chiêu hư hư thực thực khôi phục trí lực, ngày hôm qua tham dự tiệc rượu với một chàng trai, hai người rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

Nhưng xuống chút nữa…

“Thời thế đổi thay, trên tiệc rượu, tiểu minh tinh ôm đùi cầu bao nuôi, nói tùy tiện chơi thế nào cũng được!”

Diệp Bạch: “…”

Diệp Bạch phản ứng một giây nháy mắt nổi giận, đã nói đó là dạy học hiện trường, dạy học hiện trường biết không, hơn nữa cái gì gọi là tùy tiện chơi thế nào cũng được, nguyên chủ không hề nói như vậy.

Đám phóng viên này, vì thu hút lượng đọc thực sự cái gì cũng dám viết!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện