Sau khi rời khỏi quán cà phê đảo Phi Phi, Ôn Tiếu Tiếu gọi xe trở về nhà mẹ mình.
Ba mẹ cô sống ở khu chung cư cũ, đây cũng là nơi cô lớn lên. Năm ngoái cô mới chính thức dọn vào căn hộ mới của mình.
Sau khi chuyển nhà xong, đa số thời gian cô đều ở lại căn hộ mới của mình, thỉnh thoảng mới về nhà ăn chực. Mặc dù cô đã thuê nhân viên vệ sinh tổng vệ sinh nhà cửa hằng tháng, nhưng mẹ cô luôn cảm thấy người khác không dọn sạch bằng bà nên thường hay ghé qua giúp cô quét dọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Ôn Tiếu Tiếu có một buổi xem mắt nên mẹ Ôn đặc biệt dặn dò cô phải về nhà ăn cơm tối. Một phần là để đề phòng đối tượng xem mắt có ý xấu với cô, một phần là vì muốn hỏi thăm cô tiến triển thế nào rồi.
Phía bên kia đường của khu chung cư cũ là siêu thị mini được ba mẹ Ôn Tiếu Tiếu mua lại. Khi gia đình cô mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cô thuê một cửa hàng nhỏ bày bán đồ ăn vặt. Lúc ấy Ôn Tiếu Tiếu còn rất nhỏ, cửa hàng cũng có quy mô nhỏ. Sau này cô lớn dần, và cửa hàng cũng dần lớn theo, cứ vậy trở thành siêu thị mini như bây giờ.
Quy mô siêu thị nhà cô đương nhiên không thể bằng siêu thị cỡ lớn đuược, nhưng nơi đây chất chứa rất nhiều ký ức thời thơ ấu của cô. Cũng nhờ siêu thị mini này mà cô có thể lớn lên được như bây giờ.
Mỗi lúc hè đến, siêu thị sẽ kinh doanh thêm một món đó là thạch băng* do chính tay mẹ cô làm. Không phải Ôn Tiếu Tiếu khoác lác gì đâu, nhưng thật sự là cả khu chung cư cũ này chẳng có ai là không biết món thạch băng mẹ cô làm cả. Thậm chí còn có vài hàng xóm đã dọn đi rồi, nhưng cứ khi hè tới là sẽ đặc biệt lái xe tới ăn thạch băng.
*Thạch băng (冰粉) là một món tráng miệng Trung Quốc có nguồn gốc Tứ Xuyên, gồm thạch rau câu, bánh trôi chay, cơm rượu, các loại đậu, hạt, có thể thêm cả đá bào.
Nhờ ơn nước nhà ngày càng phát triển giúp chúng ta đặt đồ bên ngoài dễ dàng hơn. Mấy hàng xóm già cũng vui vì chuyện này lắm, bởi chỉ cần tải app chọn món thôi là có món thạch băng quen thuộc trong ngày hè chói chang rồi.
Ôn Tiếu Tiếu vừa bước vào đã thấy mẹ mình chiến cực hăng với quầy kinh doanh thạch băng. Khách chờ mua xếp thành hàng dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Ôn vừa thấy cô đã không khách sáo, lập tức bảo cô phụ ship hàng.
Ôn Tiếu Tiếu đã quen ship hàng từ lâu rồi. Trước đây mỗi khi được nghỉ hè, công việc này sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật của cô. May là mẹ Ôn khá dễ tính, bà không bắt cô làm không công mà có trả tiền lương theo giờ.
Đa số khách mua hàng đều là người bản địa. Có người quen biết Ôn Tiết Tiết, vừa thấy cô thì đã bắt đầu khen cô ngày càng đẹp, lại còn hiểu chuyện, nháo nhào lên vì ngưỡng mộ mẹ Ôn khi có người con gái như vậy.
Có câu “người đẹp mà người không biết”, thế nhưng ngay khi còn rất bé, Ôn Tiếu Tiếu đã biết mình có ngoại hình ưa nhìn, thỉnh thoảng lại có người lớn khen cô. Cho nên Ôn Tiếu Tiếu nghĩ rằng không có ai là không biết cô xinh đẹp, hoặc nếu có thật thì người xung quanh cũng sẽ nhắc cho họ biết.
Sau giờ cao điểm đông khách, cuối cùng hai mẹ con Ôn Tiếu Tiếu cũng rảnh tay được một lúc. Lúc này mẹ Ôn mới nhớ ra mà hỏi: “Hôm nay con xem mắt với Tiểu Chung sao rồi?”
Ôn Tiếu Tiếu múc một chén thạch băng cho mình, bỏ thêm vài muỗng đường đỏ: “À, chẳng ra sao cả.”
Mẹ Ôn nghe vậy thì nhíu mày: “Lại có chuyện gì à? Mẹ đã nói với con rồi, cứ vội từ chối người ta thì biết tìm ai thích hợp giờ? Con xem mắt hoài sẽ quen thôi, ai cũng vậy à.”
Ôn Tiếu Tiếu ăn thạch băng, cảm giác lành lạnh trơn mềm và cái ngọt của đường đỏ khiến cô vui vẻ: “Anh ta bảo con bán căn hộ của con đi rồi góp tiền vào đặt cọc mua căn mới với anh ta, trong khi con phải chi nhiều hơn.”
Thái độ của mẹ Ôn lập tức thay đổi: “Vậy thằng đó không được rồi. Con mua căn hộ kia trước khi cưới, vậy nên đó là tài sản trước khi kết hôn của riêng con. Bây giờ thằng đó lại bảo con bán đi để mua nhà cưới chung, xong còn bắt con chi nhiều hơn. Mơ đẹp quá nhỉ?”
Ôn Tiếu Tiếu gật đầu liên tục: “Thì đó. Rõ ràng là anh ta không tự mua nhà nổi nên mới bẫy người khác mua cùng. Nếu con không ở nhà lớn đuược thì khỏi ở là xong mà, cần gì làm khó bản thân thế chứ.”
“Cũng không thể nói vậy được, dù gì nhà ở cũng rất quan trọng, dính líu tới chuyện sau này con cái mình học ở đâu nữa. Nhưng chắc chắn không thể bán căn hộ kia của con được, coi như đường lui của con.” Mặc dù bây giờ, mẹ Ôn rất lo lắng chuyện hôn nhân của Ôn Tiếu Tiếu, nhưng nếu cô không tìm được ai thật thì ít nhất vẫn còn một căn hộ của riêng mình. Dù sao phòng ở cũng đáng tin hơn đàn ông.
Bà thở dài, nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Để mẹ bảo dì Liêu tìm giúp con người khác.”
“Thôi không cần đâu mẹ, thất bại hai lần liên tiếp làm con thấy hơi sang chấn tâm lý rồi này.” Ngoài miệng thì Ôn Tiếu Tiếu bảo mình “sang chấn tâm lý”, nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ tới Lâm Duật Xuyên.
Bây giờ cô đã quyết định xem tình hình giữa mình và Lâm Duật Xuyên thế nào, đương nhiên không thể hai lòng đi xem mắt với người khác được. Nhưng tạm thời cô không định kể mẹ mình chuyện này, lỡ sau này thất bại thì mọi người đều xấu hổ.
Chủ yếu là cô xấu hổ.
Mặc dù mẹ Ôn không hiểu ý cô khi nói “sang chấn tâm lý” là gì, nhưng xét thấy con gái cũng mệt rồi, thế là đồng ý cho cô dừng xem mắt một thời gian: “Vậy dọn dẹp hàng quán rồi về nhà ăn cơm đã, ba con chắc làm cơm tối xong rồi.”
“Xong ngay ạ!”
Siêu thị có thuê hai nhân viên nên dù mẹ Ôn có rời đi thì cũng có người trông coi. Bởi vì ngày thường bận bán thạch băng, cho nên ba Ôn sẽ mang thức ăn tới, ba mẹ cô ăn tại siêu thị luôn. Nhưng hôm nay Ôn Tiếu Tiếu trở về, thế là ba người ăn ở nhà.
Ba Ôn biết con gái sắp về thì đặc biệt làm toàn món cô thích. Ông biết dạo này Ôn Tiếu Tiếu xem mắt, nhưng tâm trạng nhẹ nhàng hơn mẹ Ôn nhiều. Ông cảm thấy con gái mình tốt như vậy thì cần gì phải lo lắng.
Mẹ Ôn nói, đó là vì ông chưa thấy hiện trường máu tanh ở góc xem mắt công viên