Hôm nay Lâm Duật Xuyên dẫn Ôn Tiếu Tiếu tới gặp ông nội chỉ để ông cụ đồng ý làm phẫu thuật, chứ không phải ra mắt chính thức. Bây giờ anh muốn đi, ông cụ Lâm đương nhiên không cản, chính ông cụ cũng không muốn khiến cô gái nhỏ thấy quá áp lực.
Tuy vậy, ông cụ vẫn lì xì một bao lì xì lớn cho Ôn Tiếu Tiếu, còn nói sau này có thời gian thì mọi người cùng ăn một bữa.
Chiếc xe chậm rãi lái khỏi khu vực nhà cũ nhà họ Lâm. Lâm Duât Xuyên thấy Ôn Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi thoáng qua ý cười: “Vừa rồi căng thẳng lắm phải không? Đúng là ông nội anh trông hơi đáng sợ thật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có, ông Lâm thân thiện lắm. Chỉ là gặp mặt người lớn nên đương nhiên sẽ thấy căng thẳng rồi.”
Lâm Duật Xuyên nghe cô nói vậy thì ý cười càng đậm hơn: “Không phải là với ai, ông nội cũng thân thiện vậy đâu. Anh từng bị ông ấy mắng rất nhiều lần.”
Ôn Tiếu Tiếu nhìn anh: “Vậy chắc chắn là vì ông nội rất kỳ vọng vào anh, cho nên mới nghiêm khắc với anh như thế.”
Lâm Duật Xuyên chỉ nhếch môi lên, không đáp.
“Nhưng mà em thấy hơi tò mò.” Ôn Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn Lâm Duật Xuyên, “Nếu anh không tìm thấy ai để kết hôn thì sao?”
Lâm Duật Xuyên đặt hai tay lên tay lái, nhìn đường phía trước: “Thật ra nửa tháng đi xem mắt của anh không thuận lợi chút nào. Nói thật thì anh đã định mặc kệ quyết định của ông nội, ép buộc ông ấy phẫu thuật. Nhưng em lại xuất hiện ngay lúc ấy, có lẽ là duyên phận.”
Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ lướt qua đôi con ngươi của Ôn Tiếu Tiếu, cuối cùng chỉ còn đọng lại mỗi một hình ảnh của Lâm Duật Xuyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang một bên: “Rõ ràng là anh đang vội mà còn kén cá chọn canh mấy đối tượng xem mắt của mình như vậy.”
Lời cô nói khiến Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười thành tiếng: “Không phải chỉ có anh chọn người khác, bọn họ cũng đang chọn anh. Hơn nữa anh đã nói rồi, anh không phải người coi hôn nhân của mình như trò đùa.”
Ôn Tiếu Tiếu không đáp lại. Chiếc xe đi thẳng về chung cư của Ôn Tiếu Tiếu, dừng lại ngay trước cổng chính. Ôn Tiếu Tiếu mở dây an toàn, nói với Lâm Duật Xuyên: “Vậy em lên trước đây.”
“Ừm.” Lâm Duật Xuyên nhẹ gật đầu, “Lát nữa anh sẽ gửi Wechat của nhà thiết kế cho em, nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói với anh ta.”
“Được.” Ôn Tiếu Tiếu mỉm cười rồi mở cửa bước xuống. Lâm Duật Xuyên nhìn theo mãi tới khi bóng lưng cô khuất đi nơi rẽ ngoặt thì mới lái xe về.
Ôn Tiếu Tiếu về đến nhà, đổi dép rồi ngồi ngây ngẩn trên ghế sa lông.
Cô cảm giác mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ không thật kiểu gì ấy. Thế nhưng giấy chứng nhận kết hôn và nhẫn cưới trên ngón áp út nói cho cô biết đây là sự thật.
Bây giờ cô đã kết hôn rồi!
Ba mẹ cô còn chưa biết gì đâu…
Chắc chắn là phải thông báo cho họ biết chuyện này rồi, chỉ là phải báo lúc nào giờ? Ngày mai bàn lại với anh Lâm mới được.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của cô đã vang lên âm thanh thông báo, là Lâm Duật Xuyên gửi Wechat của nhà thiết kế.
Ôn Tiếu Tiếu kết bạn với nhà thiết kế, thấy anh ấy rất nhiệt tình gửi tin nhắn: “Xin chào cô Lâm, tôi đã nghe anh Lâm nói rồi. Cô có yêu cầu gì về phòng làm việc? Hay muốn bày trí theo phong cách nào?”
Ôn Tiếu Tiếu không muốn thay đổi căn phòng quá nhiều cho nên tập trung vào những nội thất chính. Cô nhắn yêu cầu và phong cách mong muốn của mình cho bên thiết kế, thấy anh ấy gửi một icon OK cho mình: “Không thành vấn đề, hai ngày là xong.”
Ôn Tiếu Tiếu bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”
Nhà thiết kế: Chỉ cần mua đủ đồ dùng thì làm nhanh lắm. Tôi không thể làm chậm trễ việc chuyển vào nhà cưới của anh Lâm và cô được mà [cười thầm]
Gương mặt Ôn Tiếu Tiếu bỗng nóng lên như bị bỏng. Cô vội cảm ơn nhà thiết kế rồi đặt điện thoại sang một bên.
Bên tai cô lại văng vẳng những lời Lâm Duật Xuyên đã nói với cô hôm nay. Anh nói sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tôn trọng cô, chăm sóc cô, chung thủy với cô.
Chỉ riêng yêu cô là không có.
Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy mình quá đòi hỏi. Hai người chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, có thể yêu thích người kia cỡ nào được? Nếu anh hoàn thành đuược những gì mình nói thì cuộc hôn nhân này đã hạnh phúc lắm rồi.
Cô không nghĩ thêm, bắt tay vào việc thu dọn đồ đạc của mình.
Nhà thiết kế bảo hai ngày nữa là dọn vào ở được, cho nên cô phải dần dọn đồ ngay từ giờ mới kịp.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Duật Xuyên gửi một tấm hình chụp căn phòng vừa bắt đầu sửa chữa cho cô. Chiếc giường vốn đuược đặt trong phòng đã bị mang đi, khiến căn phòng rộng rãi hơn hẳn.
Ôn Tiếu Tiếu gửi nhãn dán “Khen” cho anh, sau đó đề cập đến chuyện ba mẹ mình: “Em còn chưa nói ba mẹ biết chuyện chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn.”
Lâm Duật Xuyên: … Em chưa từng nhắc tới à?
Ôn Tiếu Tiếu: Chưa từng. Chắc chắn mẹ sẽ mắng em [tủi thân.JPG]
Lâm Duật Xuyên nhìn nhãn dãn tủi thân cô gửi tới, khóe môi vô thức nhoẻn lên: “Vậy để anh nói, thế thì dì chỉ mắng anh thôi.”
Ôn Tiếu Tiếu cảm thấy có thể làm thử cách anh nói lắm.
Lâm Duât Xuyên: Chúng ta tìm một lúc nào đó trước khi chuyển nhà để nói đi.
Ôn Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho mẹ mình. Bởi vì đang trong mùa bán thạch băng nên mẹ cô phải bắt đầu chuẩn bị từ giữa trưa hằng ngày. Nhưng không sao cả, cô cũng có thể qua đó phụ mẹ.
Cô không nhắc tới giấy chứng nhận kết hôn trong lúc gọi, bởi vì Lâm Duật Xuyên không ở đây, không thể chịu mắng thay cô được.
Chiều đó, Lâm Duật Xuyên lại qua đón cô. Hai người cùng đến siêu thị mini do nhà cô mở. Mẹ Ôn đang chuẩn bị nguyên liệu làm thạch băng, khi nghe nhân viên bảo cô đến thì mới đi ra xem.
Hôm nay Lâm Duật Xuyên lại mặc âu phục trang trọng, sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn bình thường. Mẹ Ôn vừa bước ra đã thấy anh, thế là hơi ngơ ngác vội kéo Ôn Tiếu Tiếu: “Vị sếp này là ai vậy?”
Trông khí chất như vậy, nhìn là biết không phải người sẽ đi mua đồ ở siêu thị nhà họ rồi.
Ôn Tiếu Tiếu mỉm cười với bà, nói: “Mẹ, để con giới thiệu cho mẹ, đây là chồng mới cưới của con.”
… Mẹ Ôn chết máy tại chỗ.
Năm phút trôi qua, cuối cùng Ôn Tiếu Tiếu và Lâm Duật Xuyên cũng giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
Mẹ Ôn ôm ngực, nói với ba Ôn: “Ông lấy thuốc trợ tim trong ngăn tủ cho tôi với.”
Ba Ôn đang ngồi bỗng ngơ ra: “Từ khi nào mà ngăn tủ của bà có thuốc trợ tim vậy?”
“…” Mẹ Ôn hung dữ nói, “Từ hôm nay trở đi phải dự trữ sẵn để đề phòng, nếu không sớm muộn gì tôi