Minh Châu vừa về đến viện đã hô to gọi nhỏ.
- Hạ Quả đáng yêu siêu cấp nhà ta đâu rồi! Đem nước lê bí truyền của em lên đây mau! Tiểu thư nhà em sắp chết khát a!
Xuân Hạnh theo sau bật cười.
- Tiểu thư! Vui lòng để ý hình tượng, chú trọng tác phong.
Minh Châu vừa vào gian thay đồ xong bước ra, nghe vậy cười đắc ý với Xuân Hạnh.
- Ở đây ta là lão đại! Ta nói một là một, hai là hai!
Xuân Hạnh lại tiếp tục trêu chọc.
- Tiểu thư quả có phong phạm đại nhân, là Trác đại nhân a~
Minh Châu chu miệng.
- Nha đầu Xuân Hạnh chết tiệt! Em dám nói ta như thế! Ta phạt em thay Tĩnh Thu kiểm tra hết báo cáo của ngày hôm nay!
Minh Hạnh cười hiểu ý, dịu dàng đáp.
- Nô tì tuân lệnh.
Nếu nói trong bốn nha đầu, người mà Minh Châu ưng ý nhất chính là Xuân Hạnh.
Cô bé có mắt quan sát cực kỳ nhạy bén, vô cùng tinh ý, hơn nữa lại khéo ăn nói.
Chỉ có điều, Xuân Hạnh cũng là đứa to gan nhất, lại vô cùng quy tắc, hay chỉnh nàng nhất.
Hạ Quả bưng nước từ ngoài bước vào.
- Dạ đây! Nước lê bí truyền cho tiểu thư của em đây! Xuân Hạnh, Mộc Đông, hai người cũng uống một chén giải khát đi!
Minh Châu bưng cái chén lên tu ngay một hơi.
- Hạ Quả tốt của ta! Em đúng là tiểu tri kỷ của ta a~
Đang định đùa Hạ Quả một hồi, Minh Châu chợt chú ý thấy Mộc Đông chau mày nhìn mình.
- Em sao vậy Mộc Đông?
Mộc Đông cầm lấy chén nước lê, tay chọn chọn cái chén.
- Tiểu thư, em không hiểu, sao người lại nhún nhường Trác tri huyện như vậy?
Minh Châu cười cười.
- Xuân Hạnh! Em giải thích cho Mộc Đông ý của ta.
Tiểu thư em bận sủng Hạ Quả cô nương siêu cấp đáng yêu rồi!
Xuân Hạnh cười bất đắc dĩ nhìn tiểu thư nhà mình đùa giỡn, nhẹ nhàng giải thích với Mộc Đông.
- Như tỷ thấy đó, mục đích chính của Tiểu thư vốn dĩ chỉ là đến để dằn mặt Trác đại nhân, khiến cho sau này hắn ta biết chúng ta có chỗ dựa, không làm khó dễ bá tánh huyện Tần Hoài mà thôi.
Lý do thứ nhất là, tiểu thư nhà chúng ta từ lúc về đến giờ, đã gây tiếng tăm không ít.
Nếu cứ tiếp tục ồn ào, sẽ mang nguy hiểm lên người.
Thứ hai là, tội của Trác tri huyện chưa có bằng chứng cụ thể.
Nếu bây giờ thưa kiện, vừa phải làm phiền Đồng đại nhân, vừa phải tốn công gây náo loạn một phen, mà chưa chắc sẽ nhổ cỏ tận gốc được.
Đến lúc đó, sợ là, Trác đại nhân lại tiếp tục tiểu nhân gây rối, sẽ rất phiền phức.
Mộc Đông lại bất bình.
- Nhưng không lẽ, chúng ta cứ để như thế? Tuy là tương lai hắn có thể không làm khó chúng ta nữa, nhưng những gì hắn đã làm với bá tánh huyện Tần Hoài thì sao?
Xuân Hạnh đặt cái chén không vào trong khay, dọn luôn cái chén của Minh Châu.
- Ta nói là hiện tại tạm thời là như thế.
Chứ tỷ nghĩ, tiểu thư nhà chúng ta, thù lâu nhớ dai như vậy, sao có thể bỏ qua! Ta đoán, cái hố thì tiểu thư đã đào sẵn rồi, chỉ còn chờ thời cơ đạp cho Trác tri huyện một cước thôi.
Minh Châu đang đùa giỡn với Hạ Quả, cũng phải ngước nhìn Xuân Hạnh
- Xuân Hạnh tỷ tỷ! Tỷ đúng là hoa giải ngữ của ta a!
Xuân Hạnh đợi Mộc Đông uống xong, cầm cái khay bưng xuống, vừa đi vừa nhắc nhở Minh Châu
- Tiểu thư! Ngôn hành cẩn trọng, không nên tùy tiện xưng hô ạ!
Minh Châu vừa thu tầm mắt, lại thấy sắc mặt của Mộc Đông vẫn không vui, đang định hỏi thì nghe Hạ Quả nhanh nhảu.
- Tiểu thư! Xuân Hạnh tỷ thật lợi hại, lần nào cũng đoán đúng ý của tiểu thư! Em cũng muốn được giống tỷ ấy! Nhưng quả thật cái đầu nhỏ của em nghĩ sao cũng không hiểu được như Xuân Hạnh tỷ.
Minh Châu đã hiểu.
Minh Châu đợi Xuân Hạnh trở ra, gọi luôn Tĩnh Thu vẫn luôn cật lực làm việc ở gian cách