Hai bà cháu dùng bữa cũng gần xong.
Hoắc Dương thấy tâm trạng bà không tệ, liền lên tiếng.
- Tổ mẫu! Thật ra lần này con có thể bình an thắng trận trở về, tất cả đều nhờ có công lao của Dư Quận chúa.
Hoắc Dương đem hết việc Minh Châu đã một mình gánh vác quân lương thế nào, ứng cứu khi bọn họ thất trận ra sao,...!kể cho Hoắc lão thái quân nghe.
Thấy bà không có vẻ gì là khó chịu, Hoắc Dương bèn hỏi dò.
- Tổ mẫu! Năm nay con đã hai mươi sáu tuổi, con nghĩ cũng là lúc con nên tính đến chuyện lập thê.
Hoắc lão thái quân sững sờ, nhìn Hoắc Dương với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Nhũ mẫu bên cạnh cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn hắn.
Từ năm Hoắc Dương mười tám tuổi, Hoắc lão thái quân đã liên tục hối thúc hắn lấy vợ.
Tuy nhiên, lúc đó hắn chỉ một lòng gây dựng sự nghiệp.
Khoản thời gian đó, hắn liên tục cầm binh đánh trận, về thành dăm ba ngày lại dẫn binh đi luyện.
Đối với lời than thở của lão thái quân thì chống chế qua loa rồi hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Hoắc lão thái quân nôn nóng không thôi.
Mắt thấy hắn sắp bước qua tuổi hai lăm mà vẫn còn một thân một mình, người làm trưởng bối như bà làm sao mà chịu được! Thế là, bà đã mở cửa tổ chức yến tiệc, với mục đích là cho Hoắc Dương xem mắt tất cả các cô nương tốt trong thành.
Kết quả, lần đó hắn về phủ thấy oanh oanh yến yến rợp trời, không nói hai lời dẫn quân đi ra ngoài thành luyện binh suốt ba tháng không về.
Hoắc lão thái quân tức muốn đau cả phổi, nhưng cũng không thể làm gì hắn, đành ngậm ngùi để mặc hắn muốn làm sao thì làm.
Vậy mà bây giờ, khúc gỗ vạn năm nhà bà, đã tự bàn đến chuyện hôn nhân! Như vậy là chuyện tốt còn gì bằng!
Bà lập tức hớn hở hỏi.
- Sao nào? Con đã để ý tiểu thư nhà nào rồi đúng không? Là ai? Con mau nói cho ta biết!
Hoắc Dương lập tức quỳ xuống.
- Tổ mẫu! Con đối với Dư Quận chúa một lòng ái mộ.
Xin tổ mẫu cho phép con qua lại với nàng! Tương lai, con muốn hỏi cưới nàng làm thê tử của con!
Nghe tới đây, nụ cười của Hoắc lão thái quân bỗng nhiên cứng lại.
Dư Quận chúa này, sợ là khắp Nam Quốc, không ai là không biết tới nàng.
Hậu duệ của Yến gia, được hoàng đế cưng chiều, cho phép vào triều làm quan, xưa nay chưa từng có tiền lệ.
Trong trận đánh này, nàng lại còn được Thái tử tin tưởng giao cho quyền giám quốc, đúng thật là tự cổ chí kim chưa bao giờ có trường hợp này xảy ra.
Tuy nhiên, Dư Quận chúa đã từng lưu lạc ra đến nước ngoài đến năm mười sáu tuổi mới trở về.
Chưa kể, nàng ta còn là người làm ăn lớn.
Hoắc lão thái quân chưa từng gặp qua nàng, nhưng quý tộc trong thành đều nói, nàng mang dáng dấp thương nhân, chứ không hề yểu điệu thục nữ như các vị tiểu thư khuê các.
Liệu rằng, một nữ nhân như vậy, có thể làm được vị trí đương gia chủ mẫu của một gia tộc lâu đời như Hoắc gia hay không?
Hoắc Dương thấy Hoắc lão thái quân không có phản ứng, bèn hỏi lại một lần nữa.
- Tổ mẫu.
Ý của con là, con muốn người chấp nhận cho con và Dư quận chúa qua lại với nhau trước.
Như vậy có được không ạ?
Lúc này, Hoắc lão thái quân mới hồi thần.
Bà nhìn Hoắc Dương hồi lâu, rồi hỏi lại.
- Con có chắc là con muốn qua lại với Dư Quận chúa hay không? Ý của nàng ta thế nào?
Hoắc Dương cười nắm tay bà.
- Thật ra, tổ mẫu là người đầu tiên con hỏi ý.
Con còn chưa chính thức theo đuổi muội ấy.
Nếu người đồng ý, con sẽ bày tỏ với muội ấy ngay.
Thì ra là giữa hai đứa chúng nó còn chưa xảy ra chuyện gì! Thật là may! Hoắc lão thái quân thầm thở phào trong lòng, rồi cố gắng vui vẻ nói với Hoắc Dương.
- Ta già rồi, còn nói gì được nữa! Con thích, thì con cứ bày tỏ với Quận chúa, xem ý nàng thế nào.
Nhưng mà, Hoắc Dương à! Đương gia chủ mẫu của Hoắc gia, không thể ra ngoài làm ăn được! Nếu con và Quận chúa đến với nhau, con nên nói trước với nàng ấy.
Hoắc Dương ngạc nhiên.
- Tại sao trở thành đương gia chủ mẫu của Hoắc gia thì không thể tiếp tục làm ăn được ạ? Chúng con mỗi người đều có công việc riêng hết, đều tốt! Tại sao lại không được ạ?
Hoắc lão thái quân thầm than không ổn, bèn lựa lời mà nói.
- Ta chỉ cảm thấy, một đương gia chủ mẫu thì nên đoan trang cẩn trọng, không nên thường xuyên xuất đầu lộ diện chốn hỗn tạp, như vậy thật sự không phù hợp!
Nhưng thôi, trước tiên ta sẽ lựa dịp để gặp quận chúa một lần.
Sau đó hai bà cháu ta lại nói chuyện.
Hoắc Dương vốn muốn nói thêm, nhưng thấy nhũ mẫu ra