Tĩnh Thu cùng các vị tiểu thư vội bước lại khu vực bàn tiệc.
Tĩnh Thu dịu dàng lên tiếng.
- Tề Nhị phu nhân, không biết hôm nay trong phủ thiết đãi, có chỗ nào khiến ngài không hài lòng không ạ?
Tề Nhị phu nhân liếc nàng một cái, cũng không thèm trả lời.
Hạ phu nhân nhanh chóng lên tiếng giải vây.
- Tĩnh Thu cô nương khách sáo quá rồi! Tất cả đều tốt! Ta rất hài lòng!
Tĩnh Thu lập tức mỉm cười, đáp lời.
- Cảm tạ Hạ phu nhân! Cảm tạ các vị phu nhân!
Nếu hôm nay có chỗ nào hầu hạ chưa được chu đáo, xin các vị cứ nói với Tĩnh Thu, Tĩnh Thu sẽ sắp xếp lại ngay.
Lần đầu trong phủ có tiệc, không tránh khỏi sơ suất, kính mong quý vị phu nhân cùng tiểu thư rộng lòng bỏ qua.
Dương phu nhân càng nhìn càng ưa thích Tĩnh Thu cô nương dịu dàng chu đáo này, không chịu nổi bèn nắm lấy tay nàng, lên tiếng.
- Tĩnh Thu cô nương năm nay đã bao nhiêu rồi? Đã có ý trung nhân hay chưa?
Tĩnh Thu hơi giật mình, sau đó vui vẻ nắm lại tay của Dương phu nhân, nhỏ nhẹ đáp.
- Dạ bẩm, vãn bối qua Tết sẽ mười tám tuổi.
Vãn bối chưa từng có nhân duyên, cũng chỉ mong sẽ suốt đời hầu hạ Quận chúa, chưa từng có ý nghĩ khác ạ.
Hạ phu nhân tính tình sảng khoái, liền nói vào.
- Tĩnh Thu cô nương, ta thấy Dương Nhạc công tử nhà Dương phu nhân cũng là một chàng trai tốt, ngươi thỉnh thoảng cũng nên để mắt đến xem sao! Ha ha ha.
Lê phu nhân cũng chêm vào.
- Dương phu nhân mau tìm dịp cho bọn trẻ gặp nhau, chậm chân coi chừng người khác nẫng tay trên đó nhé!
Lúc này, Tề Nhị phu nhân cũng không kém cạnh, liền lên tiếng mỉa mai.
- Đúng rồi! Để cho Tĩnh Thu cô nương làm quý thiếp của Dương công tử, cũng là một chuyện tốt!
Tất cả mọi người đều im lặng.
Hạ phu nhân bực bội vô cùng, cái bà điên này sao cứ cắn mãi không buông chuyện thiếp thất thế nhỉ?
Lê phu nhân bên cạnh vội nắm lấy tay Hạ phu nhân, lắc nhẹ đầu.
Hạ phu nhân hiểu ý, yên lặng bưng ly trà lên uống một ngụm.
Tĩnh Thu liền lên tiếng.
- Tề Nhị phu nhân, chuyện chung thân đại sự của bốn cô nương chúng tôi đều do quận chúa quyết.
Hiện tại, chúng tôi, chưa có ai có hôn ước, Quận chúa chưa từng hứa làm thông gia với nhà nào, xin phu nhân đừng hiểu lầm.
Mọi người nghe vậy liền xì xào.
Đúng như Tĩnh Thu nói, ai cũng biết, hiện tại trong phủ, Quận chúa chính là lão đại.
Ai muốn cưới gả thế nào, cũng phải chờ xem một cái gật đầu của nàng ta.
Tề Nhị phu nhân này, mới đây còn oang oang bảo là Quận chúa gả Xuân Hạnh làm thiếp cho Tề Hoành.
Giờ Tĩnh Thu cô nương lại chính thức phủ nhận.
Xem ra, cũng chỉ là, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tề Nhị phu nhân thấy mọi người xì xào chê cười, liền nổi nóng.
- Ngươi! Mấy đứa nô tì các ngươi ỷ vào Minh Châu Quận chúa chống lưng, ở đây khua môi múa mép! Tề lão Hầu gia nhà bọn ta đã chính thức hỏi Xuân Hạnh làm Quý thiếp cho Tề Hoành, chuyện còn sai được sao? Một nô tì được cất nhắc lên làm quý thiếp, mà con chê bai? Đúng là không biết trời cao đất dầy?
- Ai nói ta đồng ý gả Xuân Hạnh qua Tề phủ làm Quý thiếp?
Nàng và Xuân Hạnh đã đến được một lúc, đã nghe hết giọng điệu chua ngoa khó nghe của Tề Nhị phu nhân.
Minh Châu tức giận vô cùng, sớm đã không còn nụ cười ung dung như thường.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên thỉnh an với Minh Châu.
- Quận chúa mạnh khỏe!
Minh Châu từ từ bước vào, giơ tay.
- Mời các vị phu nhân, các vị tiểu thư miễn lễ!
Tề Nhị phu nhân hận Xuân Hạnh đến thấu xương.
Con tiện tì này lần trước đến phủ làm loạn, hại bà bị Tề lão Hầu gia tát trước mặt mọi người, về sau còn bị khiển trách một lúc lâu.
Bây giờ Tề Hoành được phân phủ, trở thành Vĩnh An Hầu, còn muốn cưới nó làm chính thê! Chỗ đứng của bà còn thấp hơn nó!
Đâu có dễ như vậy! Còn Quận chúa, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà biết kiếm tiền mà thôi!
Minh Châu ngay lập tức nghiêm giọng hỏi Tề Nhị phu nhân.
- Tề Nhị phu nhân, dám hỏi phu nhân, dựa vào đâu mà phu nhân dám thay ta thông báo với mọi người rằng ta sẽ gả Xuân Hạnh qua quý phủ làm Quý thiếp?
Tề Nhị phu nhân liền bĩu môi, phe phẩy quạt.
- Tề lão Hầu gia và Tề Hoành cũng đã mang bà mối đến Phủ Quận chúa bàn chuyện, còn sai được sao?
Minh Châu liền nhếch miệng.
- Tề Nhị phu nhân, người nói sai rồi! Tề lão Hầu gia, chẳng qua là đến để hỏi ý ta cho Vĩnh An Hầu và Xuân Hạnh qua lại mà thôi.
Xuân Hạnh nhà ta và Vĩnh An Hầu cùng nhau đồng sinh cộng tử trên chiến trường Sĩ Đạt, rồi từ đó mới nảy sinh tình cảm.
Lương duyên khó cầu, ta