Quận chúa dẫn đầu, sau đó các quan viên, triều thần đều lần lượt tiến lên tặng quà mừng.
Mạch Đan Hy bước ra, hành lễ với Vĩnh Khánh đế.
"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế!
Ta đại diện cho Sĩ Đạt quốc, đến để tặng quà mừng đại hôn!"
Tức thời có thái giám khiên quà tặng vào.
Vĩnh Khánh đế cười hữu hảo, giơ chung rượu.
"Trẫm tiếp nhận tấm lòng của quý quốc!
Nào! Cạn chén!"
Mạch Đan Hy cũng giơ chung rượu lên uống cạn với Vĩnh Khánh đế, xong liền lui về chỗ ngồi.
Hề Lôi tức điên.
Hoàng đế Nam Quốc này, nhận quà mừng cũng không nói một câu đa tạ, chỉ ừ một tiếng tiếp nhận.
Đã vậy cũng không lên tiếng mời rượu, chỉ đơn giản nâng ly.
Đây là thể hiện thái độ không để Sĩ Đạt vào trong mắt!
Mạch Đan Hy thấy Hề Lôi biến sắc, hiểu được phần nào, liền nhỏ giọng nhắc nhở.
"Hắn hiện tại là hoàng đế của nước thắng trận, tỏ thái độ như vậy cũng là bình thường.
Ngươi trước bình tĩnh lại đã!"
Lần này là Thái tử Ngạc Chuẩn của Chiêm Du tiến lên tặng quà.
"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế!
Ta đại diện Chiêm Du quốc tặng cho hoàng thượng và hoàng hậu mười tấm lông hồ ly thượng phẩm.
Kính chúc hoàng thượng và hoàng hậu trăm năm hảo hợp!"
Vĩnh Khánh đế như cũ tiếp nhận rồi giơ ly mời rượu.
Hắn cười đến vui vẻ cạn ly rồi lui về.
Minh Châu âm thầm ngứa mắt.
Tuy nói Chiêm Du sản vật có tiếng là lông thú, nhưng đại hôn của người ta mà lại tặng bộ lông hồ ly, nói kiểu gì cũng thấy không hay chút nào.
Chưa kể, từ lúc nàng vào điện, hắn luôn nhìn nàng bằng cặp mắt bất nhã kia.
Nàng rất muốn nói với hắn, người nhìn nàng kiểu đó trước sau cũng bị Nghiêm Cẩn lột một lớp da a!
Sau đó, Minh Châu liền đưa mắt nhìn sang Ngũ hoàng tử Ngạc Điền.
Nàng ngạc nhiên phát hiện, trái ngược với vẻ ngoài ốm yếu, hèn mọn, hắn có một đôi mắt thanh triệt, tỉnh táo.
Đây lại là một kẻ biết ẩn mình chờ thời cơ!
Quay sang nhìn Tứ hoàng tử Mạch Đan Hy của Sĩ Đạt, nàng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hắn không nhìn nàng, mà lại nhìn ra phía sau nàng.
Hắn đang nhìn đứa nhỏ nào của nhà nàng vậy nhỉ?
Nhưng mà, Sĩ Đạt thì có chút...
Bên cạnh hắn còn có một lão thừa tướng luôn nhìn nàng bằng đôi mắt đầy thù hận.
Chậc! Thật là đáng sợ a!
Đang quan sát xung quanh, chợt nghe Nghiêm Cẩn lên tiếng.
"Chiêm Du Thái tử lần đầu đến Nam Quốc ta tham dự yến tiệc, không biết, các món ăn ngày hôm nay có phù hợp với khẩu vị của Thái tử chăng?"
Minh Châu âm thầm phì cười một tiếng.
Đấy! Nói đến là có ngay! Cho ngươi nhìn này!
Hoắc Dương từ nãy giờ đã để ý tên Thái tử Sĩ Đạt này cứ đưa mắt nhìn Minh Châu, chắc chắn có mưu đồ bất chính, đang muốn chỉnh hắn một phen đã nghe Nghiêm Cẩn lên tiếng trước.
Thôi, cứ để cho người chuyên nghiệp làm, kết quả sẽ tốt hơn!
Tề Hoành và Vĩnh Khánh đế cũng đưa mắt nhìn sang.
Ánh mắt Tề Hoành đầy thích thú, vẻ mặt vui sướng khi người gặp nạn.
Vĩnh Khánh đế nhướng mày, nói khẽ gì đó với hoàng hậu, rồi hai người liền vô thanh vô thức theo dõi diễn biến bên này.
Thái tử Chiêm Du nhàn nhạt đáp.
"Mọi thứ đều tốt! Đa tạ Nghiêm thượng thư đã quan tâm!"
Nghiêm Cẩn cười như hồ ly, tiếp tục giảo hoạt.
"Nghe nói quý Quốc Chiêm Du, ngoài nổi tiếng về sản vật là lông thú ra, còn có một loại đặc sản rất nổi tiếng, gọi là cơm lươn, có đúng không?"
Ngạc Chuẩn nghe Nghiêm Cẩn nói, liền nghĩ ra phía nam Chiêm Du, khu vực nhiều ao hồ nước ngọt thực sự có món đặc sản này, liền đáp.
"Nghiêm đại nhân quả nhiên uyên bác, học rộng biết nhiều.
Quả thực phía nam Chiêm Du có loại đặc sản này.
Cũng không biết Nam Quốc các vị có từng thấy qua đặc sản này hay chưa?"
Nghiêm Cẩn vẫn cười đáp.
"Phía bờ tây của Tây phủ Nam Quốc chúng tôi, cũng có một số khu vực có loại động vật này, cũng gọi là con lươn.
Tuy nhiên, theo ta được biết, loài động vật này sống chui rút dưới bùn, toàn thân máu thịt đều tanh mùi bùn, rất khó chế biến.
Hoàng đế của bọn ta đã từng vi hành xuống phía Tây, cũng từng nhìn thấy sinh vật này, nhưng thật sự chúng quá bẩn, nên không xứng được đưa lên cho ngài dùng.
Nếu như có thể học được cách chế biến lươn của quý quốc, biết đâu chừng loại sinh vật này có thể bớt đi mùi tanh tưởi dơ bẩn, khoác lên mình một hương vị tốt hơn, trở thành một món cao cấp hơn chăng?"
Thái tử Chiêm Du liền ra vẻ huênh hoang, đáp.
"Không thành vấn đề! Ta sẽ cho người rành về món này đến chỉ bảo thêm cho phủ Thượng thư."
Nghiêm Cẩn một bộ nhịn cười, đưa lên ly rượu khách sáo đa tạ một tiếng rồi ngồi xuống.
Mọi người chưa kịp phản ứng, Tề Hoành là người trước tiên không nhịn được, cười vang cả đại điện.
Vĩnh Khánh đế lại nói nhỏ gì đó với Hoàng hậu, chỉ thấy hắn mỉm cười bưng chung rượu lên uống, còn Hoàng hậu thì ho khan một tiếng, dáng vẻ nhịn cười.
Hoắc Dương cũng cười, uống rượu.
Nghiêm Cẩn này đủ độc miệng!
Bá quan văn võ của Nam Quốc toàn là một đám người đã thành tinh, nghe Nghiêm Cẩn một tiếng lươn này lươn nọ, hai tiếng dơ bẩn tanh tưởi, lại nhìn gương mặt của Thái tử Chiêm Du, cũng nhận ra ý vị, nhịn không được cười điên đảo.
Phía bên này, Mạch Đan Hy cũng không nể mặt, cười rất to.
Ngũ hoàng tử Ngạc Điền cúi đầu, thầm mắng Thái tử ngu xuẩn, bị người ta chửi còn không biết, hào hứng tiếp lời.
Hạ Quả ngây thơ kéo