Đoàn đưa dâu đi đến ngày thứ mười, đã đến biên giới Sĩ Đạt và Nam Quốc.
Hề Lôi xoay người nói với Nghiêm Cẩn.
"Nghiêm đại nhân! Đa tạ ngài đã tiễn bọn ta! Mời ngài dừng bước!
Ngài cứ yên tâm, bọn ta sẽ không bạc đãi Tứ hoàng tử phi!"
Nghiêm Cẩn cũng khách sáo vài câu, rồi đứng tại chỗ nhìn đoàn xe đi xa.
Hắn không nán lại lâu, lập tức khởi hành quay về.
Đoàn đưa dâu dùng một nửa thời gian so với chặn đi để về đến Kinh đô.
Nghiêm Cẩn không ngại bản thân một đường mệt mỏi, vừa đặt chân đến kinh thành đã lập tức tiến cung báo cáo nhiệm vụ.
Vĩnh Khánh đế, Hoắc Dương và Tề Hoành đang bàn công vụ thì nghe Nghiêm Cẩn đã về, đều rất bất ngờ, lập tức cho người vào gặp.
Vĩnh Khánh đế nhìn Nghiêm Cẩn, quở trách.
"Một văn quan như ngươi, cưỡng ép bản thân như vậy làm gì!
Người khác không biết còn tưởng kinh đô xảy ra đại sự gì đấy!"
Quả thật, nhìn hắn có chút tàn tạ.
Râu ria chưa cạo, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt cũng hốc hác đi nhiều.
Nghiêm Cẩn không để ý, chỉ cười cười.
"Thân là thần tử của bệ hạ, công vụ quấn thân, thần nào dám chậm trễ!
Thần đã hoàn thành sứ mệnh đưa tiễn đoàn hòa thân đến biên giới Sĩ Đạt rồi quay về."
Tề Hoành do dự một hồi, cũng lên tiếng.
"Tĩnh Thu, muội ấy thế nào rồi?"
Nghiêm Cẩn trên đường vào cung đã nghe thuộc hạ bẩm báo hết tình hình ngày đó xảy ra.
Hắn thở dài một tiếng, đáp.
"Còn làm sao được nữa!
Ta đã làm mọi thứ trong khả năng, còn lại, đành phải xem muội ấy.
Không nên chậm trễ nữa! Bây giờ chúng ta cùng đến phủ Quận chúa, tiến hành kế hoạch."
Mấy người Nghiêm Cẩn đến Phủ Quận chúa, lập tức được Hạ Quả ra đón vào.
Minh Châu nhìn thấy Nghiêm Cẩn, mọi lo lắng, kiềm nén, sợ hãi đều vỡ òa.
Nàng lao đến nhào vào lòng hắn.
"Nghiêm Cẩn! Tĩnh Thu của ta..."
Nghiêm Cẩn ôm nàng, để cho nàng dịu bớt xúc động, mới cười cười.
"Nào, có chuyện gì chút nữa chúng ta nói riêng, ở đây còn có người khác."
Minh Châu nghe vậy mới sực tỉnh, vội buông người ra.
Mấy người kia thấy cảnh này, đều tự giác đi vào trong bàn tròn, tự ngồi xuống rót trà uống.
Nghiêm Cẩn nhìn quanh, liền nói với Hạ Quả.
"Muội vào gọi cả Xuân Hạnh và Mộc Đông ra đây!"
Một lát sau, gia đinh báo có Long công tử và phu nhân ghé thăm, Minh Châu giật mình một cái, liền mời người vào.
Mọi người đã tập hợp đầy đủ, Nghiêm Cẩn mới bắt đầu.
"Chuyện cấp bách đầu tiên là thân thế.
Hiện tại Xuân Hạnh đã gả đi, nên trong phủ Quận chúa tuyệt đối không thể xuất hiện một Xuân Hạnh thứ hai.
Mà Xuân Hạnh và Tĩnh Thu đã quen mặt với tất cả mọi người trong kinh đô.
Thân phận này của hai người, tuyệt đối không thể dùng được nữa!
Từ hôm nay, Tĩnh Thu phải chết.
Người đã đi hòa thân chính là Xuân Hạnh.
Mọi người rõ cả chứ!"
Tề Hoành liền lên tiếng.
"Vậy còn Xuân Hạnh thật thì sao?"
Nghiêm Cẩn liền đáp.
"Đây chính là lý do ta nhờ Hoàng thượng mời theo Hoàng hậu nương nương đến đây.
Hoàng hậu nương nương! Ngoại tổ phụ của nương nương xuất thân từ quý tộc Nhữ Cơ, dòng họ bên ngoại của người, không biết có ai còn giữ liên lạc hay không?"
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, rất nhanh gật đầu.
"Vẫn còn!
Ta còn mấy người cữu cữu là Huyện chủ ở Nhữ Cơ.
Nhưng sau khi Nhữ Cơ trở thành thuộc địa của Sĩ Đạt, họ đều từ quan hồi hương làm ăn.
Hiện tại cả gia tộc bên ngoại của ta đều ở Huyện Phụng Tiên."
Nghiêm Cẩn liền thở ra.
"Hoàng thượng, người của ngài đã có tin báo lại hay chưa?"
Trước khi theo đoàn dâu hộ tống, Nghiêm Cẩn đã nhờ Vĩnh Khánh đế liên hệ với Đại Công chúa của Nhữ Cơ - Thượng Quan Đình - có giao tình không tệ với Vĩnh Khánh đế.
Năm xưa, Vĩnh Khánh đế còn là Tam hoàng tử, được cử đi sứ Nhữ Cơ rất nhiều lần.
Thượng Quan Đình là Đại Công chúa, nhưng ý chí không thua gì một đấng nam nhân, Nguyên Ngọc rất thưởng thức nàng, hai bên liền kết giao bằng hữu.
Hoàng tộc Nhữ Cơ hèn yếu, Thượng Quan Đình là người duy nhất không phục, nhưng nàng lại là thân nữ nhi, không có tiếng nói trong triều.
Cuối cùng, nàng bị đưa đến canh giữ hoàng lăng.
Nghiêm Cẩn suy nghĩ rất nhiều.
Hoàng tộc Nhữ Cơ, cơ hồ không có ai đáng tin cậy.
Vậy thì chỉ còn một người duy nhất có thể nâng đỡ, chính là vị Đại Công chúa này.
Nâng đỡ một vị Nữ đế, rất đáng thử!
Vĩnh Khánh đế gật đầu với Nghiêm Cẩn.
"Thượng Quan Đình đã trả lời.
Nàng đồng ý với kế hoạch của ngươi."
Nghiêm Cẩn liền quay sang hỏi Minh Châu.
"Chỗ Ngạc Điền sao rồi?"
Minh Châu đưa cho hắn ly nước lê, đáp.
"Bọn ta đã làm theo kế hoạch, vô tình phát hiện bệnh trạng của hắn, rồi làm ầm ĩ thông tin ra ngoài.
Bệnh của hắn cũng càng ngày càng thể hiện ra là nặng thêm.
Bảy ngày trước, Thái tử Chiêm Du đã vứt lại đệ đệ này của hắn, với mĩ danh, Nam Quốc khí hậu ôn hòa, Ngũ hoàng tử ở lại có lợi cho việc trị bệnh, gửi hắn lại cho Hoàng đế chúng ta rồi lên đường về Chiêm Du."
Vậy là, tất cả khâu chuẩn bị đã xong! - Nghiêm Cẩn thở ra một hơi.
Hắn tiếp lấy ly nước của Minh Châu, uống một