Minh Châu Ký

74: Thân Phận Mới - 75: Chu Tiễn


trước sau

74: Thân Phận Mới


Xuân Hạnh mang theo tín vật và thư của Hoàng hậu Hạ Gia Oánh đến Chu phủ ở huyện Phụng Tiên, rất nhanh được đại cữu cữu của Hoàng hậu sắp xếp ổn thỏa.

Chu gia lúc trước có bốn vị thiếu gia và một vị tiểu thư.

Vị tiểu thư đó sau này phải lòng sứ thần Nam Quốc, lúc đó chỉ mới là một viên quan tứ phẩm của Lễ Bộ, rồi được gả đi Nam Quốc xa xôi, chính là Hạ phu nhân - mẹ ruột của Hoàng hậu đương nhiệm.

Tuy là mỗi người một nơi, nhưng bốn vị lão gia này chỉ có một vị muội muội duy nhất, lại còn gả xa, nên vẫn vô cùng thương yêu, hằng năm vẫn thư từ qua lại, quà cáp đều đều.

Đại cữu cữu của Hoàng Hậu - Chu Đại lão gia, trước kia chính là Huyện chủ của huyện Thanh Trì. Sau khi triều đình Nhữ Cơ quy hàng, trở thành thuộc địa của Sĩ Đạt, ông lập tức từ quan, cáo lão hồi hương, mang theo gia quyến lui về ở ẩn.

Chu Đại lão gia và phu nhân có ba người con trai, lần lượt là Chu Hoằng mười tám tuổi, Chu Tiễn mười sáu tuổi và Chu Duệ mới mười tuổi. Nghe nói năm xưa họ cũng từng có một vị tiểu thư, nhưng Chu đại phu nhân vì sức khỏe không tốt nên không giữ được.

Hiện tại, nhìn thấy Xuân Hạnh xinh đẹp, thông tuệ, lại hiểu lễ nghĩa, không hề do dự nhận nàng làm nghĩa nữ, đổi tên thành Chu Ngưng Hương.

Xuân Hạnh thụ sủng nhược kinh, vốn nghĩ rằng mình sẽ được sắp xếp một thân phận họ hàng xa gì đó, không ngờ trực tiếp trở thành đại tiểu thư của Chu gia.

Ban đầu, nàng không do dự từ chối, nhưng thấy Chu phu nhân vô cùng tình cảm, Chu đại lão gia ôn hòa ấm áp, nàng đành ngượng ngùng nhận lấy thân phận quý giá này.

Ngay cả ba vị công tử, sau khi trò chuyện với nàng, cũng vô cùng yêu thích nàng, đồng loạt gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.

Chu đại lão gia biết Xuân Hạnh trước kia từng theo Dư Quý Quận chúa làm ăn, vô cùng mừng rỡ, ngày thứ hai lập tức đưa nàng đến học tập việc làm ăn tại cửa hàng.

Ba người con trai của Chu gia, hiện tại chỉ có Chu Hoằng là đang giúp Chu đại lão gia quán xuyến cửa hàng. Nhưng con người Chu Hoằng trời sinh tính tình thành thật, lại hiền lành, quán xuyến ba cửa hàng của Chu gia quả thật có chút vất vả.

Chu Tiễn là đứa không thể ngồi yên một chỗ, suốt ngày cầm gươm luyện võ, đánh đánh chém chém, nói là sau này muốn thi Võ Trạng nguyên.

Chu đại lão gia lập tức phản đối, ra lệnh, chừng nào Nhữ Cơ còn là thuộc địa của Sĩ Đạt, thì cả Chu gia đều yên lặng mà sống ở huyện Phụng Tiên cho ông.

Chu Duệ mới mười tuổi, nhưng lại là đứa trầm ổn nhất, sớm yêu thích y học, suốt ngày theo một vị đại phu ra ngoài hái thuốc.

Cửa hàng của Chu gia, hiện tại mặt hàng chính là lúa gạo và một số loại ngũ cốc. Xuân Hạnh mất một ngày đi tham quan hết ba cửa hàng ở huyện Phụng Tiên, buổi tối liền nói với Chu Hoằng mang theo sổ sách đến phòng nàng, cùng trao đổi công việc.

Sau giờ cơm, Chu Hoằng mang theo sổ sách đến phòng Xuân Hạnh, thấy cửa lớn đang mở, nàng đang ngồi trên bàn trà đợi sẵn.

Chu Hoằng ngoại hình không có gì xuất sắc, nhưng ngũ quan tựu chung một chỗ lại mang đến khí chất ôn hòa dễ chịu, hẳn là giống với Chu đại lão gia hồi trẻ đến chín phần.

Hắn vẫn lịch sự gõ vào cánh cửa mấy cái rồi mới bước vào.

Xuân Hạnh nhìn thấy hắn liền mỉm cười.

"Đến rồi à! Đệ vào đi!"

Chu Hoằng kéo ghế ngồi đối diện nàng, để một chồng sổ sách lên bàn, rồi mới lên tiếng.

"Đây là sổ sách của các cửa tiệm nhà ta kể từ khi chuyển đến huyện Phụng Tiên đến bây giờ. Tỷ cứ từ từ xem, có chỗ nào không hiểu thì nói với ta nhé!"

Xuân Hạnh trước đẩy ly trà qua cho hắn, giọng đều đều.

"Trước khi bàn công việc, ta có một số việc muốn nói rõ với đệ trước."

Chu Hoằng hơi ngạc nhiên, tiếp lấy ly trà, gật đầu.

"Tỷ cứ nói đi."

Xuân Hạnh cầm quạt tròn, phẩy nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tuy nói, ta là nghĩa nữ của Chu gia, nhưng ta hiểu rất rõ vị trí của mình.

Tài sản của Chu gia, mãi mãi là của ba huynh đệ đệ, một chút cũng không liên quan đến ta, ta cam đoan, đệ có thể yên tâm!"


Chu Hoằng hoảng hốt, sợ là nàng nghe ai đó nói bậy, vội vàng định lên tiếng, nhưng Xuân Hạnh liền lắc đầu, nói tiếp.

"Đệ nghe ta nói hết đã!

Không có ai nói gì không hay cả, đây là ý của riêng ta.

Ta đã nhận tình cảm của phụ thân và mẫu thân, lại còn trở thành tỷ tỷ của các đệ, là một phần của Chu gia, ta sẽ tận lực vì gia đình này.

Ta hứa với đệ, sẽ làm tốt bổn phận của Đại tiểu thư Chu gia."

Chu Hoằng nghe nàng nói xong, cũng không biết phải nói gì. Hồi lâu sau mới gật đầu.

"Ta đã hiểu.

Nhưng mà, ta cũng thật sự coi tỷ là tỷ tỷ, dù ai nói gì, cũng mong tỷ đừng suy nghĩ nhiều."

Xuân Hạnh vui vẻ gật đầu.

Sau đó, hai người cùng bàn với nhau về công việc của ba cửa hàng.

Không bàn thì thôi, bàn đến mới thấy có không ít vấn đề.

Nhưng mà, Xuân Hạnh là ai!

Người đã cùng Minh Châu xây dựng nên Khánh Niên Trang và Nghĩa Nam thương đoàn, thì những vấn đề này, chỉ là ruồi muỗi với nàng.

Chu Hoằng ban đầu cũng không ôm hy vọng gì.

Sau khi thấy Xuân Hạnh chỉ ra một đống vấn đề, rồi lại hướng dẫn cho hắn hướng xử lý, hắn liền triệt để sùng bái vị nghĩa tỷ này.

Chu đại lão gia biết cả ngày hôm nay Xuân Hạnh đi thị sát tình hình cửa hàng, vốn muốn đến nói chuyện với nàng một chút. Vừa đến gần cửa, đã nghe tiếng bàn luận công việc bên trong.

Nghĩa nữ này của ông, như một vị lão sư vô cùng kiên nhẫn, đang từng chút từng chút dạy cho con trai ông những chỗ còn thiếu sót trong việc kinh thương.

Ông đứng ngoài lắng nghe một hồi, rồi mỉm cười, gật đầu rời đi.

Hai người bàn luận công việc đến tận gần canh ba, sau đó Chu Hoằng mới cáo từ quay về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, hai tỷ đệ cùng đến cửa hàng.

Chu Hoằng làm theo cách của Xuân Hạnh, gọi từng nhóm chịu trách nhiệm công việc đến họp bàn rồi tiến hành chỉnh đốn.

Lấy danh nghĩa là kiểm kê sổ sách cuối năm xong, hiện tại đã có đủ cơ sở để luận công thưởng phạt.

Xuân Hạnh cũng không trực tiếp ra mặt động thủ, chỉ ở bên cạnh chỉ điểm nhẹ nhàng khi cần, còn lại để Chu Hoằng tự mình lăn lộn rèn luyện.

Người làm trong cả ba cửa tiệm bỗng dưng thấy Chu Hoằng siết chặt quản lý, lại còn biết thưởng phạt đúng chỗ, răn đe đúng cách, còn sửa đổi một số điểm trong cách làm việc của cửa hàng, liền lập tức chấn chỉnh lại, làm việc đàng hoàng.

Qua mấy ngày, công việc vận hành và cả sổ sách đều đi vào trật tự, Chu Hoằng quản lý việc kinh doanh cũng nhẹ nhàng hẳn.

Hắn càng thêm tôn trọng người Đại tỷ này.

Thấy Chu Hoằng đã có thể tự mình xử lý ổn thỏa, Xuân Hạnh cũng không thường theo hắn tới cửa hàng nữa, chỉ lâu lâu ghé qua nhìn một chút. Có việc gì thì buổi tối về nhà, hai tỷ đệ cùng trao đổi.

Một buổi trưa, Xuân Hạnh vừa từ cửa hàng về, chưa kịp mở cổng phủ bước vào thì ở trong có người tông cửa xông ra, va vào nàng một cú mạnh vô cùng, nàng liền bật ngửa ra sau.

Ý Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, cứu nàng một phen.

Chu Tiễn thấy mình đâm trúng Đại tỷ, liền sợ hết hồn lại giúp một tay đỡ người, còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã nghe tiếng Đại lão gia trong nhà vọng ra.


"Nghịch tử! Ta nói cho ngươi biết! Không có khả năng!

Có giỏi thì đừng bao giờ quay về nhà nữa!"

Chu Tiễn nghe vậy liền cáu lên, xoay người chạy đi.

Ý Nhi bất mãn vô cùng.

"Nhị thiếu gia làm sao vậy chứ! Va phải tiểu thư còn chưa xin lỗi đâu!"

Xuân Hạnh ổn định thân thể, vỗ vỗ tay nàng, nhẹ nhàng bảo không sao, rồi đi vào trong phủ.

Chu đại lão gia còn chưa hết tức giận, mặt đỏ gay, thở hổn hển.

Xuân Hạnh liền rẽ qua phòng trà, lát sau trở ra bưng theo một ly trà, bước vào thỉnh an Chu đại lão gia.

"Phụ thân mạnh khỏe!"

Chu đại lão gia thấy người đến là nghĩa nữ ngoan ngoãn nhà mình thì tâm tình lập tức tâm tình tốt hơn không ít.

"Ngưng Hương về rồi à! Hôm nay ở cửa hàng không có việc gì chứ chứ con?"

Xuân Hạnh đặt ly trà lên bàn cho Chu đại lão gia, rồi quy củ ngồi xuống ghế bên tay trái.

"Dạ vâng, mọi chuyện đều tốt, phụ thân đừng lo lắng!

Đây là trà huyền sâm mà con mới pha, phụ thân trước uống một ngụm hạ hỏa đi ạ!"

Chu đại lão gia lập tức cười ha ha, bưng ly trà lên uống một hơi.

"Mẫu thân con nói đúng, trong nhà có một nữ nhi mới tốt!

Nữ nhi đúng là tri kỷ của phụ mẫu!"

Xuân Hạnh che miệng cười. Thấy tâm tình ông đã tốt lên, bèn hỏi.

"Có việc gì mà phụ thân lại tức giận đến như vậy ạ?"

Chu đại lão gia như gặp đúng người, lập tức kể lể.

"Đúng lúc lắm! Con làm đại tỷ của nó! Con xem rồi xử lý nó đi!

Tiểu tử Chu Tiễn, nó muốn đi Sĩ Đạt, tham gia vào quân đội rèn luyện. Ta tất nhiên không đồng ý! Nó còn đòi bỏ nhà đi!"

Xuân Hạnh hơi suy nghĩ một chút, liền đánh bạo hỏi.

"Phụ thân, cho phép nữ nhi hỏi thẳng, tại sao phụ thân lại nhất quyết không cho Nhị đệ tòng quân vậy ạ?"

Chu đại lão gia thở dài.

"Không phải ta không cho nó tòng quân, mà là ta không cho nó dính líu đến bọn người Sĩ Đạt đó!

Đâu phải con không biết, bọn chúng có đức hạnh gì! Đang yên đang lành, gióng trống khua chiêng, gây chiến khắp nơi! Toàn là một lũ tham lam hiếu chiến!

Hơn nữa, Chu gia chúng ta là quý tộc Nhữ Cơ! Không thể nào góp sức cho địch được!"

Xuân Hạnh nghe được đáp án của Chu đại lão gia, cắn môi, rồi nói.

"Phụ thân, nữ nhi có mấy lời muốn nói riêng với người."


75: Chu Tiễn


Chu đại lão gia lập tức cho tất cả mọi người lui ra.
Xuân Hạnh đem một phần kế hoạch hỗ trợ Đại Công chúa Thượng Quan Đình đối phó Sĩ Đạt nói cho Chu đại lão gia nghe.

Đồng thời, cũng nói cho ông biết, Vĩnh An Hầu Tề Hoành của Nam Quốc hiện đang giúp Công chúa chỉnh binh ở Thanh Trì.
Chu Đại lão gia nghe xong thì vô cùng khiếp sợ.

Nam Quốc vô thanh vô thức đã len lỏi vào Nhữ Cơ rồi!
Ông thở dài một hơi, rồi nhìn thẳng vào Xuân Hạnh.
"Ngưng Hương, con nói thật cho ta biết, mục đích thật sự của Hoàng đế Nam Quốc là gì?"
Xuân Hạnh cắn môi, bùm một tiếng quỳ xuống, kể hết nguồn căn

sự việc cho Chu đại lão gia nghe.
Chu đại lão gia nghe xong, gật gật đầu, nói.
"Cũng may, con không bị bắt đi! Bọn chúng rõ ràng là đang nhắm tới bí mật của Hắc Giáp quân trên người con.
Bọn người Sĩ Đạt này, đúng là đến chết cũng không từ bỏ dã tâm mà!
Con đứng lên đi! Hiện tại con nói cho ta biết tất cả những chuyện này, là muốn ta giúp con làm gì, cứ nói thẳng cho ta nghe!"
Xuân Hạnh đứng lên, mỉm cười.
"Dạ bẩm phụ thân, con không xin xỏ gì hết ạ!
Ý của con chỉ là, nếu Nhị đệ đã có lòng muốn tòng quân rèn luyện, hay là, để nó tham gia quân của Đại Công chúa ạ!"
Chu Đại lão gia suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

"Cũng được.

Vậy con nói chuyện với nó đi! Nói xong rồi thì tối nay hai đứa đến thư phòng gặp ta!"
Xuân Hạnh hành lễ, vâng một tiếng.

Chu đại lão gia lại lên tiếng.

"Chuyện này, trước chỉ có ba người chúng ta biết với nhau thôi, con tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để người khác biết được, kể cả mẫu thân con và cả Chu Hoằng, có biết không?"
Xuân Hạnh lại mỉm cười, gật đầu thưa vâng.
Ông thở dài một cái, rồi bước ra ngoài.

Lúc đi ngang, đặt tay lên vai Xuân Hạnh, vỗ vỗ mấy cái.
"Vất vả cho con! Mới có bao nhiêu tuổi đâu mà ôm nhiều chuyện như thế!
Nếu có thể, ta mong con có thể làm một Chu đại tiểu thư xinh xinh đẹp đẹp, hằng ngày cùng vợ chồng già ta ăn cơm trò chuyện là được rồi!
Thôi thì, con cố gắng bảo trọng nhé, con gái của ta!"
Nói rồi liền cười với nàng một cái rồi bước ra.
Xuân Hạnh hai mắt rưng rưng, xiết chặt cây quạt trong tay, mỉm cười hạnh phúc.

Không ngờ, đời này nàng vẫn có thể có được một gia đình trọn vẹn, có phụ mẫu thương yêu.
Xuân Hạnh ra sảnh, bảo một tên gia đinh đi tìm xem Chu Tiễn đi đâu, rồi cùng Ý Nhi đi tìm hắn.
Chu Tiễn uất ức vô cùng, đi đến trường tập võ phát ti3t.
Đánh một hồi, kiệt sức, nằm vật xuống bãi cỏ, bất động.
Xuân Hạnh đến, thấy thảm trạng xung quanh, cũng đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tuổi trẻ a! Đúng là nhiều tinh lực!
Nàng nín cười đi sang chỗ người thiếu niên đang nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại kia, áp bình nước vào mặt hắn, lên tiếng.
"Nào! Trước uống ngụm nước, có sức rồi đánh tiếp cho ta xem, võ công của đệ được đến đâu!"
Chu Tiễn lập tức giật mình, ngồi bật dậy, thấy đại tỷ xinh đẹp nhà hắn đang ngồi xổm, cười híp mắt nhìn hắn, thì mắc cỡ đỏ cả mặt, tiếp lấy bình nước.
Chợt nhớ ra lúc nãy đã va phải nàng ở cổng, liền luống cuống xin lỗi nàng.
"Đa tạ tỷ!
Lúc nãy đệ không cố ý.

Tỷ không sao chứ?"

Xuân Hạnh đưa tay, nhướng mày nhìn hắn, hắn bèn đưa tay cho nàng kéo hắn đứng lên.

Hắn giật mình, vị tỷ tỷ này của hắn trông thì có vẻ yếu ớt nhưng sức lực không nhỏ!
"Ta đâu phải người giấy, đụng phải là rách!
Ta đã nghe phụ thân kể hết rồi.

Đệ trước khoan hãy tức giận, hãy nghĩ cho cảm giác của phụ thân một chút.
Đứng ở lập trường của một người cha, trên đời này không ai lại muốn con mình vào chỗ nguy hiểm cả!
Đứng ở lập trường của một vị cố huyện chủ của một nước thuộc địa, lại càng không muốn con mình góp sức cho đế quốc, có đúng không?"
Chu Tiễn uống nước, có vẻ đã bình tĩnh hẳn lại, liếc nhìn Xuân Hạnh.
"Đệ biết chứ! Nhưng mà...!phụ thân phái tỷ đến làm thuyết khách đấy à?"
Xuân Hạnh bật cười.
"Cũng không hẳn.
Ta có cái này muốn hỏi đệ.

Tại sao đệ lại muốn trở thành tướng quân thế?"
Chu Tiễn giống như được gãi đúng chỗ ngứa, liền hỏi ngược lại Xuân Hạnh.
"Tỷ là người Nam Quốc, chắc chắn là tỷ phải biết Trấn quốc Tướng quân Hoắc Dương đúng không?"
Xuân Hạnh vẫn cười gật đầu.
"Biết! Còn gặp qua không ít lần!"
Chu Tiễn liền liếng thoắng, trong mắt toàn là sùng bái.
"Đệ vô cùng ngưỡng mộ ngài ấy! Nghe nói ngài ấy mười sáu tuổi đã ra chiến trường, được mệnh danh chiến thần, trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ thất bại!
Ngài ấy, thọ thương mà vẫn chỉ huy Hắc Giáp quân tiêu diệt quân Sĩ Đạt, khiến cho chúng thua tan tác, còn giết được cả A Lý Bố!
Đệ cũng muốn trở thành một đại anh hùng như vậy! Chinh chiến sa trường, lập chiến công hiển hách, làm rạng rỡ gia tộc, còn khiến cho binh lính các quốc gia khác nghe tên thôi cũng phải nể sợ!"

Xuân Hạnh nhịn không được, cười ra tiếng.
Hoắc tướng quân cọc gỗ, xem ra cũng rất được ưa thích.
Xuân Hạnh ngoắc ngoắc thiếu niên, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"Ta có cách có thể đưa đệ đi rèn luyện dưới trướng ngài ấy, đệ có muốn thử không?"
Chu Tiễn liền mở lớn mắt, không thể tin nhìn Xuân Hạnh.
"Tỷ nói thật không? Thật sự?
Nếu thật sự được, cho dù tỷ có yêu cầu gì đệ cũng sẽ cố hết sức làm được!"
Xuân Hạnh nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới một lượt, rồi lùi ra sau mấy bước, lên tiếng.
"Ta nói được, sẽ làm được.
Còn yêu cầu, vô cùng đơn giản, chỉ cần đệ đánh thắng Ý Nhi, ta lập tức thực hiện lời ta nói."
Cả hai đương sự đều giật thót.
Cảnh Ý vô cùng hoảng hốt, từ khi nào mình đã bị lộ rồi! Nàng cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nói với Xuân Hạnh.
"Tiểu thư, em nghĩ người hiểu lầm gì đó rồi, em chỉ là một tiểu nha đầu..."
Xuân Hạnh đưa mắt nhìn nàng, ý cười không chạm đáy mắt.
"Phải không?
Ý Nhi! Hiện tại Nhữ Cơ cần nhất là cái gì, ta nghĩ em cũng biết.
Nếu em còn có chút suy nghĩ có trách nhiệm với Nhữ Cơ quốc, thì em phải nghe lời ta!
Tới, đánh hết sức!"
Cảnh Ý vô cùng rối loạn trong lòng.
Theo Xuân Hạnh gần một tuần, nàng đã ít nhiều hiểu được con người của vị tiểu thư này.

Người này không chỉ thông minh sáng suốt, ôn tồn lễ độ, mà còn có tài kinh thương hơn người, hiểu biết uyên bác.
Nhìn cách nàng đối xử với mọi người ở Chu gia; nhìn cách nàng giúp đỡ Đại thiếu gia Chu gia, nàng dần dần cảm phục tiểu thư này.
Không ngờ, Xuân Hạnh tiểu thư lại còn biết nàng biết võ công, lại còn giữ im lặng đến giờ.
Những việc Xuân Hạnh tiểu thư làm đến giờ phút này, hoàn toàn không có hại gì cho Nhữ Cơ quốc.

Thậm chí, xem ra hiện tại còn đang giúp đỡ Công chúa nhà nàng.
Cảnh Ý do dự một chút, rồi gật đầu với Xuân Hạnh, quay sang nói với Chu Tiễn.
"Nhị thiếu gia, đắc tội!"

Chu Tiễn không ngờ nô tì bên cạnh tỷ tỷ của nàng lại biết võ công.

Nhưng mà, nàng lại là một tiểu cô nương xinh xắn, bảo hắn làm sao mà xuống tay!
"Đại tỷ! Chuyện này..."
Xuân Hạnh cười xòa, phẩy phẩy quạt tròn trong tay.
"Đệ a! Chớ có khinh địch! Cẩn thận lát nữa khóc không ra nước mắt!"
Cảnh Ý nghe vậy liền biết vị Nhị thiếu gia này coi thường mình.
Vũ trụ nhỏ của nàng bùng cháy, lập tức thủ thế.
"Nhị thiếu gia! Không cần nương tay! Tiếp chiêu!"
Chu Tiễn còn đang do dự, liền bị Cảnh Ý tấn công, phản xạ có điều kiện tiếp chiêu.
Nhưng mà, do khinh địch, mới ba chiêu đã bị Cảnh Ý đá bay.
Xuân Hạnh thấy vậy liền cười lớn.
"Chu Tiễn! Không được khinh địch!"
Chu Tiễn lồm cồm bò dậy, cảm nhận cơn đau buốt đến từ lưng.
Nhìn Cảnh Ý, thấy nàng nhếch mép cười đắc ý, đưa tay ngoắc ngoắc hắn.
Hắn cười một tiếng, thú vị!
Không do dự, lập tức đứng lên lao vào đánh nhau.
Hai người đánh ngang tay, giằng co suốt gần nửa canh giờ.
Thấy cả hai đã đủ thê thảm, Xuân Hạnh bèn lên tiếng ngăn lại.
"Hai đứa dừng tay! Hôm nay đến đây thôi!"
Cảnh Ý tay không ngừng tấn công, đáp.
"Tiểu thư! Em muốn phân thắng bại cùng Nhị thiếu gia!
Nhị thiếu gia! Hôm nay ai bỏ chạy trước là con rùa con!"
Chu Tiễn cũng không ngừng chống đỡ và công kích ngược lại Cảnh Ý, hô lớn.
"Đệ cũng muốn phân thắng bại cùng nàng!
Nha đầu! Muội chết chắc!"
Xuân Hạnh nhìn hai đứa tuổi trẻ nhiệt huyết này, thở ra một hơi.
Thôi thì, lát nữa có gì kêu người đến giúp khiên hai đứa nó về vậy!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện