Tối hôm qua Trác Dụ nghe danh sách nhạc của【Một tách trà gừng】đến khi ngủ tiếp đi.
Buổi sáng khi thức giấc, rèm cửa sổ không kéo kín, nắng ban mai chiếu lên bức tường làm màu xám tro đậm của nó nhạt dần sang màu be. Anh nhìn chằm chằm chùm sáng đang dao động kia, bên tai vẫn là bài hát “Cloud 9”.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Kết thúc và bắt đầu, chỉ một bài hát.
Lúc thay quần áo, tay Trác Dụ dừng lại ở bộ âu phục đen giây lát, cuối cùng lại chọn chiếc sơ mi màu nhạt bên cạnh.
Chín giờ sáng này có một buổi họp, Lâm Diên cố ý sắp xếp một buổi trao đổi dự án “Tô Chi”. Trác Dụ vừa vào phòng họp đã trông thấy Yến Tu Thành ngồi chễm chệ chính giữa.
Anh ta gật đầu tỏ ý chào hỏi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười.
Trác Dụ gật đầu đáp lại, vẻ mặt nhìn vậy mà không phải vậy. Nom không có vấn đề gì nhưng cũng không hề thân thiện.
Nửa tiếng sau, Yến Tu Thành thắng thắn trình bày quan điểm thiết kế của mình với anh. Trác Dụ lắng nghe cẩn thận, lối suy nghĩ suy luận và năng lực biểu đạt của người này cũng chẳng có gì để chê.
Cuối cùng sẽ là phần tổng kết của Lâm Diên, lúc này anh ta khó mà nén được lời nịnh hót, thậm chí còn yêu cầu bộ phận thiết kế của công ty học hỏi từ Yến Tu Thành. Sau khi tan họp, Lâm Diên gọi Trác Dụ lại, nhiệt tình giới thiệu với Yến Tu Thành.
“Dụ tổng, ngưỡng mộ anh đã lâu.” Yến Tu Thành chủ động lấy lòng, vươn bàn tay thon dài sạch sẽ đến. Những chiếc vòng tay ở cổ tay đối phương lơ đãng lộ ra, tinh tế nhưng không hề yểu điệu quá mức, tất cả đều vô cùng đẹp đẽ.
Trác Dụ không vội bắt tay mà nhớ tới Khương Uyển Phồn.
Đều là tay mà trên mu bàn tay cô có vết hằn, ở các đốt ngón tay phải quấn băng y tế. So sánh như vậy mới thấy đúng là khác biệt một trời một vực.
Anh cười cười bắt tay đối phương: “Khách sáo rồi. Lần trước có việc không ăn cơm với anh được, hôm nào có thời gian sẽ bù.”
“Dụ tổng cao quý bận rộn mà.” Yến Tu Thành nói: “Có cơ hội chúng ta lại học hỏi nhau.”
Đây chỉ là câu nói mang tính lịch sự, nếu là người khác cũng có thể nói như vậy. Tình cảnh hiện tại vốn là anh nói tôi đáp, nhìn thấu nhưng không vạch trần. Chẳng ngờ Trác Dụ lại nhướn mày, ung dung cười đáp: “Tôi không ở trong ngành này, học hỏi tôi chẳng đáng tin đâu. Nhưng tôi có một người bạn, mở tiệm thêu đồ, tên là “Giản Yên”. Hôm nào rảnh rỗi tôi đưa anh đến đó xem thử nhé?”
Khoảnh khắc nghe cái tên này, sắc mặt Yến Tu Thành thay đổi song không dễ để nhận ra.
Sau chuyện này, Lâm Diên vẫn chưa thỏa mãn đến tìm Trác Dụ: “Thế nào, thầy Yến cũng không tệ đúng không?”
Trác Dụ dập thuốc, phủi phủi tro thuốc vương ở ngực: “Muốn nghe nói thật không?”
Lâm Diên: “Hả?”
Trác Dụ cười nói: “Tên đó vừa giả vờ vừa giả tạo.”
Dự án “Tô Chi” do Lâm Diên quản lý, vốn không liên quan nhiều đến Trác Dụ, không quan tâm Lâm Diên có vui hay không nhưng Trác Dụ thật sự không quá thích người tên Yến Tu Thành này. Anh ta giống như một món đồ trưng bày được đóng gói hoàn hảo, mỗi một câu nói mỗi một hành động đều như đi theo một kịch bản biểu diễn.
Trước khi ra khỏi công ty, Chu Chính còn bảo: “Yến Tu Thành là nhân tài mới nổi, cũng có sẵn vốn luyến đáng giá. Ở giới giải trí náo nhiệt này những góc khuất và tin đồn cũng đã trở nên nhàm chán. Tự dưng lúc này lại xuất hiện một người thanh cao, hơn nữa còn toát ra hào quang của viên ngọc quốc gia, quá dễ để thể hiện ra. Vậy chẳng phải Tiểu Lâm tổng của chúng ta là cá lớn mắc câu sao.”
Lúc đó Trác Dụ chỉ đáp: “Được rồi, bớt nói bóng nói gió đi.” Nhưng trong lòng anh lại cảm thán, Chu Chính đi theo mình nhiều năm nay, quả nhiên biết nhìn người.
Trác Dụ lái xe đến “Giản Yên”, cửa tiệm đang bận rộn vô cùng. Vài học trò đang tiếp đãi khách hàng, xem bản mãu, Lữ Lữ thì gọi điện thoại, đi qua đi lại làm việc. Người thợ thêu già đeo kính lão chống nạnh nói lớn: “Tôi cần chỉ gấm, chỉ gấm, chỉ gấm! Không đưa là tôi tức chức đấy!”
Lữ Lữ lập tức giơ tay lên: “Đây đây!” Cô gấp gáp chạy đến đưa đồ, suýt thì hôn cả khung người mẫu.
Trác Dụ buồn cười, đứng dựa tường xem náo nhiệt.
Tốt biết bao, đây mới đúng là cuộc sống nhộn nhịp.
Lát sau có một học trò phát hiện ra anh: “Ồ, Dụ tổng, anh đến rồi à.” Dứt lời lại lớn tiếng nói vọng vào bên trong: “Dụ tổng đến tìm chị Uyển Phồn!”
Những người trong tiệm nhất thời bấm nút tạm dừng, đồng loạt nhìn sang.
Trác Dụ đứng thẳng lưng lại theo bản năng, cứ như tiếp nhận thẩm tra vậy.
“Dụ tổng, anh ngồi chờ trước nhé, trà nước tự rót.” Lữ Lữ đưa chỉ gấm xong lại bưng một chồng vải chất cao che cả đường đi ra, cô phải nghiêng đầu qua một bên rất tốn sức.
Trác Dụ vươn tay giúp đỡ: “Để ở đâu?”
“Người tốt sẽ được báo đáp, tình báo cho anh này.” Lữ Lữ nhỏ giọng: “Chị Uyển Phồn đang bận rộn, anh vào trong đi, chỉ ngồi thôi là được, đừng nói gì.”
Trác Dụ chỉ chỉ bên ngoài: “Di Hiểu lại có quà thủ công tặng cô, lát nữa đưa cho cô.”
Lữ Lứ vui vẻ: “Cảm ơn cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Trác Dụ vào phòng bên trong, bây giờ mới phát hiện nó không hề nhỏ hơn mặt tiền của cửa tiệm là bao.
Một căn phòng với diện tích khoảng 70, 80 mét vuông, ba chiếc bàn làm việc dài và lớn để đủ các loại máy móc. Một mặt tường lắp các kệ hàng, treo đa dạng các loại vải vóc. Hai người thợ già và Khương Uyển Phồn đang nhỏ giọng trao đổi với nhau, ngoài ra còn có bốn năm người trẻ tuổi đang sắp xếp dụng cụ lại.
Năm giờ rưỡi chiều đầu thu, sắc trời đã tối, phía sau Khương Uyển Phồn là cửa sổ sát đất. Ánh sáng tuy không ngời ngời nhưng bao phủ quanh người cô lại như vẽ ra một đường viên tinh tế. Trác Dụ có thể thấy được một tầng ánh hoàng hôn nhàn nhạt tản ra từ những sợi tóc xõa sau vai cô.
Lúc đi vào anh không gây ra tiếng động quá lớn.
Mãi lâu sau có một người thợ già nhắc nhở Khương Uyển Phồn mới phát hiện ra anh.
Trác Dụ ngồi trên ghế sofa ở một góc, không làm phiền đến cô.
Một tiếng sau, những người khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại một người học nghề. Đối phương có hơi căng thẳng, Khương Uyển Phồn bèn nhẹ giọng dặn dò: “Đừng run tay, kim nghiêng thêm chút nữa. Em xem, chỗ này phải may chặt chẽ, theo một hướng thì thành phẩm cho ra mới có hiệu quả phản chiếu.”
Nhìn một hồi, Khương Uyển Phồn lại nói: “Em xem chị làm một lần đi.”
Người học nghề nhường chỗ, Khương Uyển Phồn ngồi xuống xe đầu sợi chỉ dài và quấn hai vòng quanh tay mình: “Có biết tại sao ở giữa hình tròn này phải thêm hình chim bay không?”
“Cầm sắt hòa mình, song túc song phi [1], ngụ ý tốt ạ.”
Khương Uyển Phồn gật đầu: “Đúng vậy, và cũng phối hợp chặt chẽ với hình thỏ ngọc ở chỗ vạt áo này. “Viên điểu” là mặt trời, “Thỏ ngọc” là mặt trăng, kết nối với nhau bằng sợi tơ, mặt trời lên cao vầng trăng hạ xuống, sáng ngời đan xen nhau.”
“Chị Uyển Phồn, em muốn ghi lại vào sổ.”
“Học thuộc lòng cũng không có dịp dùng đâu, em nên nhìn nhiều nghe nhiều và tìm hiểu nhiều hơn, tự nhiên trong đầu sẽ có ý tưởng.” Tốc độ tay của Khương Uyển Phồn rất nhanh, động tác xỏ kim kéo chỉ đẹp vô cùng.
Trác Dụ sực tỉnh lại.
Anh không quan tâm tác phẩm cô đang thêu là gì bởi vào giờ phút này Khương Uyển Phồn chính là gió mát trên sông, cá lội dưới nước, tựa như phân cảnh đẹp nhất của bộ phim được cắt ra và phóng đại lên, chỉ ước được cài đặt làm hình nền điện thoại thôi.
Nửa tiếng sau, cuối cùng người học nghề kia cũng kết thúc công việc.
Song trong phòng vẫn yên tinh.
Trác Dụ hướng mắt về phía Khương Uyển Phồn thì phát hiện cô cứ ngồi mãi ở đó không nhúc nhích.
Anh cau mày, đứng dậy đi tới: “Đau ở đâu à?”
Khương Uyển Phồn ngây ra, vất vả quay người lại hệt như một con robot: “Tôi biểu hiện rõ lắm hả?”
Trác Dụ bày ra vẻ mặt “Em nói xem”.
“Không sao, tôi nhờ Lữ Lữ mang thuốc dán đến rồi.” Khương Uyển Phồn thử xoay xoay cổ, đồng thời cũng không quên anh đã chờ ở đây rất lâu: “Đặt cơm hộp, ăn chung nhé?”
Trác Dụ: “…”
Khương Uyển Phồn hỏi anh: “Không muốn ăn à?”
Trác Dụ bỗng dưng nghiêm túc: “Em có thể giúp Tạ Hựu Địch không?”
“Cái gì cơ?”
“Xe của Tạ Hựu Địch bị tôi gây họa. Nếu còn có lần sau sẽ bị thu hồi bằng lái.” Trác Dụ vô tội nói: “Vậy nên cho tôi một cơ hội, để tôi làm tài xế trực tuyến một lần đi.”
Không phải là muốn đưa cô về nhà thôi sao, nói gì mà thanh cao nhã nhặn thế.
Khương Uyển Phồn mông lung giây lát, nếu mình không đồng ý thì sẽ trở thành đồ cặn bã làm tổn thương một, à không, hai chàng trai.
Cô thở dài: “Anh đợi một lát.”
Đến khi quay lại, cô cầm trong tay một chiếc túi áo chống bụi.
“Lần trước anh đặt đồ, còn áo sơ mi đang chờ lấy vải về, nếu đã đến rồi thì thử áo ngoài trước đi.”
Trác Dụ rất phối hợp, cô nói cái gì thì là cái đó, đột nhiên tay đang cởi áo khoác khựng lại: “Có cần cởi bên trong không?”
Khương Uyển Phồn vẫn bình thản: “Anh muốn cởi thì cứ cởi, vừa khéo tôi bảo Lữ Lữ đến đo lại kích thước cho anh luôn, bây giờ vẫn có thể thay đổi kích thước đấy.”
Trác Dụ giả vờ tỏ ra thất vọng: “Không phải em đo à, vậy thôi không cởi.”
Khương Uyển Phồn đi vòng ra sau lưng anh, khóe môi cong nhẹ lên. Theo bản năng nghề nghị, ánh mắt cô chậm rãi nhìn từ gáy xuống vai, lưng của người đàn ông, chiếc áo khoác may cắt khéo léo ôm lấy vòng eo.
Tầm mắt cô đi xuống chút nữa và dừng ở nơi nào đó mấy giây, sau đó lại nhàn nhã thôi nhìn.
Trác Dụ cười cười nói đùa: “Làm mẫu cho em, tôi thế này em thấy có được không?”
Chiều cao 1m85 nên cô phải nhón chân mới có thể thấy được số trên chiếc thước dây khi đo bằng vai anh. Khi nghe nói thế, tay cô chợt run run,
hai má như bị ngọn lửa nhỏ hun nóng.
Khương Uyển Phồn hắng giọng: “Miễn phí cũng làm à?”
“Vậy thì không được.” Trác Dụ nói: “Tôi sẽ trả.”
Câu trả lời này khiến Khương Uyển Phồn nghẹn họng, nhưng cũng chỉ bí lời khoảng năm giây thôi.
Đột nhiên điện thoại của Trác Dụ đổ chuông: “Ting tang —-“
Điện thoại của Khương Uyển Phồn cũng reo lên: “Ting tang —-“
Trác Dụ bất ngờ bị Lữ Lữ thêm vào nhóm Wechat của “Giản Yên”.
Tiểu Chu: Chào mừng anh rể!
Tiểu Thu: [Đã thu hồi một tin nhắn.]
Lữ Lữ: Chào mừng người mẫu mới!
Tiểu Vương: Chào mừng chào mừng, muốn xem thử người mẫu mặc trang phục thời Đường ghê.
Tiểu Chu: Mặc Hán phục.
Tiểu Lý: Mặc đồ mùa thu.
Tiểu Triệu: … Tôi có một ý tưởng to gan.
Hệ thống: [Tiểu Triệu đã bị quản trị nhóm chat “Một tách trà gừng” xóa khỏi cuộc trò chuyện]
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, nhíu mày gọi: “Lữ Lữ!”
Bên ngoài cánh cửa không đóng kín, giọng nói vui vẻ của Lữ Lữ vọng vào: “Của hời thế này mà không nhặt ạ? Em đang tiết kiệm chi phí vốn cho tiệm đó.” Nói đoạn, cô ấy lại nhanh chóng bổ sung thêm: “Dụ tổng nhớ thả bao lì xì nha!”
Khương Uyển Phồn: “…”
Trác Dụ vui mừng vô cùng, ngẫm nghĩ một phen lại nói: “Không làm khó em, để tôi thoát nhóm.”
Anh lấy điện thoại ra mở nhóm chat lên và lướt xuống, ngón tay dừng trên nút thoát khỏi nhóm.
“Thôi bỏ đi.” Khương Uyển Phồn cắt ngang, bảo: “Ở lại đi.”
__
Qua hai ngày sau, cũng tức là thứ sáu.
Tạ Hựu Địch xách hai túi lẩu lớn mua ở cửa hàng bên ngoài đến nhà Trác Dụ, vào cửa lấy dép trong tủ giày ra, quen đường quen nẻo đến tủ lạnh lấy coca. Trác Dụ mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái ngồi nghiêng ngả trên ghế sofa. Mái tóc mềm mại rủ xuống trước trán, không còn dáng vẻ nghiêm túc chuẩn mực nữa, trước mặt còn để mấy chai bia —-
Tạ Hựu Địch vô cùng bất mãn trước hình tượng hiện tại của anh: “Cậu giống con mèo lười to xác thật đấy.”
Trác Dụ cau mày: “Cậu có thể đổi cách hình dung không, nói chuyện càng lúc càng giống con gái.”
Tạ Hựu Địch giơ cánh tay khoe cơ bắp: “Tôi thế này mà con gái cái gì?” Sau đó anh ấy thuận tay ném lon nước cho anh: “Mở coca giúp tôi.”
Phục đấy.
Tên hàng từ bé đã không biết mở khoen trên lon nước, chẳng biết có chỗ nào chưa phát triển tốt nữa.
Trác Dụ ổn định đón lấy, ngồi thẳng người lại với vẻ mặt chê bai, sau đó đưa ngón trỏ vào khoen lon nước và hơi dùng sức kéo ra, “xịt —–“ âm thanh bọt khí lanh lảnh.
“Xem cái gì đấy?” Tạ Hựu Địch đến gần, liếc nhìn màn hình laptop: “Ôi chao, cậu còn nghiên cứu đấm bóp nữa à? Rảnh rang quá nhễ.”
Trác Dụ đứng lên, xoa xoa tóc.
“Biết mình tuổi đã lớn nên muốn chú ý sức khỏe à? Tôi nói cậu biết, cậu có cảm giác khủng hoảng thế là đúng đấy. Tôi có một người bạn hồi tiểu học, nhìn thì khôi ngô khỏe khoắn, cả người toàn thịt với cơ, kết quả đi kiểm tra mới biết mình bị t!nh trùng yếu.” Tạ Hựu Địch uống một ngụm coca lớn, thoải mái nói.
Trác Dụ đổi sang ghế sofa đơn, bắt chéo hai chân và châm điếu thuốc: “Sao đến chuyện này mà bạn cậu cũng nói với cậu?”
“Người ta quan hệ tốt mà.” Tạ Hựu Địch bấm vào video【Học massage cơ bản cùng Lý Tiểu Cường】bị tạm dừng, giọng nói của thầy Lý tiếp tục phát ra: “… Huyệt đại chùy nằm ở chỗ lõm của đốt sống cổ số 7. Nhất định phải tìm đúng vị trí, nếu không sẽ bị phản tác dụng…”
Tạ Hựu Địch gật đầu: “Đừng có nhấn lung tung, sai là bị liệt đấy.”
Tay châm thuốc của Trác Dụ khựng lại, ánh mắt chuyển động: “Không phải hôm qua cậu bảo cổ đau à, để tôi giúp cậu giãn gân cốt, phương pháp học được trong video đấy.”
Hình như Tạ Hựu Địch chưa từng bảo cổ mình đau.
Nhưng anh ấy vẫn kích động: “Được đó! Đây là thời khắc vinh dự của tôi, được Dụ tổng đích thân phục vụ!”
Lời này có phần không thành thật vì anh ấy chỉ có chấp niệm chiếm hời từ Trác Dụ mà thôi. Nhưng Trác Dụ lại quá xảo quyệt, nom khí chất đứng đắn [2] nhưng thật ra lại vô cùng am hiểu cái gọi là miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Trong các mối quan hệ, anh luôn có cách để người mình không dính một phiến lá nào.
Tạ Hựu Địch tự giác kéo ghế ra, ngồi ngay ngắn: “Tới nào Tiểu Trác, anh Địch bo tiền cho cưng.”
Trác Dụ xắn ống tay áo lên, vẻ mặt bình tĩnh.
Khí thế kia đúng là rất giống một người thợ có kỹ thuật gia truyền.
Chỉ vừa ấn xuống một cái, Tạ Hựu Địch bỗng hít mạnh một hơi.
Trác Dụ nhíu mày hỏi: “Đau à?”
“Không phải, mới sáng sớm sao cậu thơm nức thế?” Tạ Hựu Địch nhăn nhăn mũi: “Mà mùi thơm phết, lát nữa cho tôi mượn xịt nữa.”
Trác Dụ tăng thêm lực tay, hòng làm đối phương im miệng.
“Bách hội, thừa linh, cách huyệt đại chùy 3 tấc.” Trác Dụ nhíu mày, nghiêm túc đọc lại nội dung trong video dạy học: “Bách lao cổ, ở đây, có cảm giác được không?”
“Hơi tê, có thể nặng hơn chút không.” Tạ Hựu Địch nghiêng cổ nói: “Đúng chỗ đấy.”
Trác Dụ suy tư, không nhớ được bước tiếp theo.
Nhằm thể hiện sự nghiêm túc và có trách nhiệm của mình, anh mở video lên vừa xem vừa thực hành.
“Dùng sức ấn huyệt cự cốt mười cái, sau đó dùng miếng cạo gió ấn dọc theo huyệt đại chùy. Nhớ phải dùng lực cổ tay, nhất định phải dùng lực mạnh lên nhé các bạn học sinh.”
Tạ Hựu Địch hét chói tai: “Đau quá đau quá!”
“Chịu đựng đi, bây giờ mới có hiệu quả.” Vì quá tốn sức nên sau lưng Trác Dụ cũng đổ mồ hôi. Sau khi thực hiên phương pháp đấm bóp này ba lần mới hỏi: “Được rồi, cảm giác tốt hơn chưa?”
Sau gáy Tạ Hựu Địch túa đầy mồ hôi, giữ nguyên tư thế khom lưng.
Sau mười giây im lặng —-
“Trác Dụ, mẹ nó… Hình như tôi không động đậy được rồi.”
__
Mấy ngày nay thời tiết đẹp vô cùng, bầu trời xanh nâng vầng dương lên cao, mây trắng bồng bềnh lửng lơ. Ngước mắt ngắm nhìn sắc trời như được gột rửa thế này, nơi nào đó trong lòng cũng thoải mái hơn.
“Giản Yên” luôn bận rộn hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, có thể ngồi quây quần bên nhau thưởng thức ly trà hoa dưỡng sinh.
Lữ Lữ đang tán gẫu những tin tức trong giới giải trí, tán gẫu xong lại phân tích vận may tháng sau cho các nhân viên trong tiệm, sau đó còn hào hứng lấy bài tarot ra xem vận đào hoa cho mọi người.
Bên tai là tiếng trò chuyện náo nhiệt, Khương Uyển Phồn ngồi dựa ghế sofa, cầm một chiếc khăn thư thả đắp mặt mình lại. Ánh nắng ấm áp phả lên vai và gáy, cảm giác căng cứng đau nhức dịu đi không ít.
Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát thì đột nhiên có tiếng còi báo động vang vọng ở bên ngoài.
“Tò tí te ~~ tò tí te ~~ tò tí te ~~”
Mọi người nhìn về phía tiếng phát ra.
Một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua ngoài cửa tiệm “Giản Yên”.
__
Lời tác giả:
Địch Địch: Nghe tôi nói cảm ơn cậu này…
__
[1] Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): đây là một thành ngữ Trung Hoa ẩn dụ nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng.
Song phi song túc (双宿双飞): Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau
[2] Nguyên văn là “căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.