Tại Ma cung, người đàn ông đang ngồi trên ghế cao, bên cạnh là một người phụ nữ, họ đang nhìn xuống ba người đàn ông, một lúc sau người đàn ông trên cao mở miệng: “Đã làm xong chưa?”
Một người đàn ông ở dưới bước ra đáp: “Bẩm bệ hạ, Huyền Vũ đã rời khỏi tiên giới, An Dương và Sóc Thiên hiện tại đang bị nhốt ở Giới ngục, chúng ta đã giết được Lê đại tiên, còn vị Thủ hộ Huyền Vũ đang không có ở tiên giới. Trên tiên giới lúc này chỉ còn Thiên Đế tọa trấn, đây là thời cơ tốt để ra tay.”
Đây là Ma tướng Ngô Ngụy, phụ thân của Ma Hậu, nhạc phụ của Ma Đế làm việc vô cùng tàn nhẫn nhưng lại chắc chắn, hắn đã ra tay thì bất kể việc gì cũng thành, đó là lý do tại sao hắn lại được U Minh trọng dụng.
“Thế còn các tộc khác thì sao? Ta không nghĩ là bọn chúng sẽ ngồi yên nhìn chúng ta như thế đâu.” U Minh vẫn chưa yên tâm mở miệng.
“Bẩm Long Vương đã trở nên già yếu, Phượng tộc thì vẫn giữ hiềm khích với Long tộc nên ngài yên tâm. thần có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không thể viện trợ kịp thời.”
Hắn quay qua hỏi Ma Hậu: “Còn Lệ quân cùng La gia bên nàng đã triển khai kế hoạch chưa?”
Ma Hậu lúc này nhìn lấy người đàn ông bên trái Ngô Ngụy, thấy ông ta gật đầu, lúc này bà mới an tâm mở miệng: “Đã chuẩn bị xong hết từ lâu rồi ạ. Hôm nay ta đã cho người động tay chân khiến con bé La gia huỷ đi đan điền của con gái u Lệ rồi, Lệ quân yêu con như mạng, chẳng mấy chốc hắn sẽ qua đòi công đạo với La gia, lúc đó chúng ta sẽ có cớ ra tay, nhất tiễn song điêu, trừ khử cả hai.”
“Bẩm, thần có thể đảm bảo, chỉ một tuần nữa thôi Lệ quân sẽ về phủ, lúc ấy là thời cơ để chúng ta hành động.”
Người nói chuyện là kẻ mà U Lệ không thể nào ngờ tới được, Đình Cơ Mật, phụ thân của Đình Phong, cánh tay ông ta mang một vết chém dài, trên mặt ông ta cũng có một vết chém xẹt qua mắt phải.
Ma Đế nhìn Đình Cơ Mật một hồi, mở miệng: “Ngươi có hối hận không?”
“Thưa không ạ, thần đã nguyện hi sinh cả mạng sống của mình, huống chi là một đứa con, vì đại nghiệp thống nhất tam giới của bệ hạ, chút ủy khuất này của thần có là gì?” Cơ Mật ánh mắt kiên định trả lời. Vì kế hoạch này mà hắn không thể không hi sinh đứa con trai có thiên phú tuyệt đỉnh của mình, nhưng nếu không làm thế thì Ma Đế sẽ không trọng dụng hắn.
“Tốt! Khi U Lệ đặt chân vào La gia thì sẽ là lúc ta thực hiện kế hoạch.”
Lúc này Ma Đế mới cười lớn: “Ha ha! Cuối cùng thì Ma tộc chúng ta sẽ xưng bá thiên địa này, năm xưa lão tổ U Nghệ vì khinh địch nên mới nhận lấy thất bại thảm hại, còn ta thì không, U Minh ta sẽ là kẻ làm chủ của tam giới.”
Tiếng cười khát máu vang vọng khắp Ma cung, tiếng cười đó đồng thời cũng nói rõ lên dã tâm của Ma Đế đời này. Người đàn ông tràn đầy tự tin nhìn về tương lai của ma giới.
…
Lệ phủ, có một cô gái đang ngồi thẩn thờ nhìn trăng, sắc mặt cô rất tiền tụy, đôi mắt cô trở nên vô hồn, cô liên tục thở dài đã một tuần nay rồi.
Bên ngoài có một số người làm nhìn cảnh này mà thấy thương tâm, khó khăn lắm đan điền mới trở nên hoàn thiện mà giờ lại bị huỷ toàn bộ, gặp cảnh này có ai mà không bị đã kích.
Tư thúc không nhịn được nữa, bước tới trước mặt Minh Hoa, cầm lấy tay cô bé nói: “Nghe này tiểu thư, ta biết người bây giờ rất buồn, người có thể cảm thấy mình đã trở nên yếu đuối, nhưng người nhìn quanh đi, người còn có chúng ta mà, người còn Lệ phủ làm hậu thuẫn cho người mà. Người muốn phạt ai chúng ta phạt kẻ đó, người muốn mua gì chúng ta sẽ bỏ tiền, người làm sai thì có chúng ta chống lưng rồi.”
Lúc này Minh Hoa mới quay lại nhìn Tư thúc, một lúc sau mới mở miệng: “Cảm ơn ý tốt của thúc, nhưng ta bây giờ liệu có xứng đáng với những thứ ấy không? Phụ thân có căm ghét một phế nhân như ta không?”
Nói xong cô quấn chăn quanh người nhỏ nước mắt.
Bỗng một bóng người từ bên ngoài vọt vào trong, không đợi mọi người nhìn rõ, ông ôm lấy Minh Hoa vào lòng, lên tiếng: “Con có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không, để phụ thân coi xem.”
Nói rồi ông kiểm tra qua một lượt toàn thân cô bé, thở dài: “Không sao là tốt rồi, tốt rồi.”
“Nhưng phụ thân... Kinh mạch... Kinh mạch của con đã bị huỷ hoàn toàn, con bây giờ chỉ là... Chỉ là một phế nhân mà thôi.”
Cô gái bỗng cất tiếng khóc rất thương tâm khiến lửa giận của ông tăng lên.
Ông đặt cô bé xuống giường, trên khuôn mặt hiện lên phẫn nộ: “Con