Từ khi các thành viên cao tầng biết được việc ma giới dùng siêu thần khí Nổ Liên Châu và Ô Thiết Mã chế tạo ra vũ khí giam giữ tiên nhân bọn họ vô cùng phẫn nộ, phần lớn ra sức cúi đầu xin lỗi vì đã qui tội cho An Dương thiên tướng và Sóc Thiên thiên tướng. Đồng thời các luyện khí sư có thâm niên kinh nghiệm được phái ra sửa chữa, tìm cách tách hai kiện siêu thần khí này ra khỏi Trói Tiên Xích.
Trong những căn lò rèn nơi hậu phương, ngoài những căn cung cấp vũ khí cho binh sĩ tiền tuyến thì có một căn đặc biệt hơn cả, ở đó nó tập hợp những lão sư có kinh nghiệm lâu năm trong nghề luyện khí, bọn họ cùng nhau bàn bạc, thử nghiệm, nghiên cứu, làm tất cả mọi phép thử để tách hai siêu thần khí này ra.
Và quả không phụ công sức của tất cả, sau hơn nửa tháng dài, bọn họ đã làm được điều đó. Hai cỗ kim quang được tách ra, họ dựa vào những hình dạng được ghi chép trong sách trước đó, đúc khuôn lại hình dáng nỏ của Nỏ Liên Châu, thương của Ô Thiết Mã.
“Thành công rồi, mọi người ơi...” Một lão sư luyện khí của Phượng tộc mừng rỡ thốt ra.
“Phải, chúng ta đã thành công...”
“Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi...”
Tất cả bọn họ ôm lấy nhau mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai kiện siêu thần khí trước mắt làm tất cả cảm giác như đạt được thành tựu cả đời mình, trong bọn họ tràn ngập cảm giác lân lân.
Bỗng nhiên...
Bùm... Bùm... Bùm...
Đoàn... Đoàn...
Keng... Keng... Keng...
“A... A...”
“A... A...”
“Giết....”
“Giết chúng...”
Tiếng pháo nổ, tiếng binh khí va chạm ồn ào, tiềng người đau đớn gào thét vang vọng rần trời, vang vào tâm của những luyện khí sư nơi đây.
“Đã có chuyện gì?” Bọn họ vội vàng chạy ra khỏi căn lều, quát lên hỏi thì bị cánh tượng trước mắt làm chấn kinh. Ma binh Ma tộc không biết từ nơi nào tràn vào hậu phương này, chúng đang ra sức giết chóc quân ta.
Chúng đốt cháy các căn lều, phóng hỏa thiêu sạch những binh khí mới ra lò, đằng đằng khí thế. Ở nơi luyện rèn vũ khí này vì để cho những luyện khí sư tập trung mà xuất ra binh lực cánh gác rất hạn chế, bên cạnh đó đây còn là cuộc đánh lén bất ngờ, vì thế chỉ sau vài phút chống cự ấy binh sĩ đã bị bọn chúng tiêu diệt gần hết, không kịp trở tay.
Bọn họ đang còn run sợ thì một vị luyện khí sư trưởng kịp thời trấn tỉnh, quát to: “Các ngươi, nhanh cầm hai siêu thần khí này chạy ngay.”
Nghe thấy tiếng quát kia, những vị luyện khí sư trẻ tuổi hoàn hồn, nhanh tay cầm lấy hai kiện siêu thần khí, dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi căn lều, không quay đầu lại.
Còn các luyện khí sư lão làng nhìn nhau, họ thấy được một tia nguyện ý, cam chịu trong ánh mắt. Tất cả cùng xuất ra bản lĩnh của bản thân, dù trong luyện khí thành tựu của họ rất cao nhưng thành tựu tu luyện thì trái ngược lại, vô cùng không tốt. Thế nhưng bọn họ vẫn lữa chọn ở lại vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng hai siêu thần khí này rơi vào tay ma giới, trong tâm linh họ sinh ra một linh cảm rất chân thực, hai kiện siêu thần khí này sẽ đóng một vai trò hết sức quan trọng cho tồn vong tiên giới.
Khói lửa mịt mù đã nhanh chóng bao trùm nơi đây, mặc cho sự phản kháng kiên cường của những vị luyện khí sư ấy, bạo quân ma giới đã dìm tất cả vào biển máu. Oán khí, huyết tinh lan ngút trời, cỏ cây bị thiêu đốt, đất đai, lều trại, thân xác binh sĩ bị chúng giẫm qua, không có thứ gì còn tồn tại dưới cuộc tấn công này...
Lão quân sư họ Lương kia chứng kiến hết thảy, lão là kẻ đã gây ra thảm cảm đẫm máu này. Lão đang nhìn về hướng những vị luyện khí sư trẻ kia đang chạy trốn thục mạng, nghĩ lại hành động sẵn sàng xả thẩn chống cự của những lão sư luyện khí này, trong đầu lão xẹt qua một đoạn phân tích: “Một bộ phận luyện khí sư ở lại tử chiến, còn một bộ phận kia thì không màng tất cả mà chạy đi. Hừm... Có bí mật gì đó, hay là... Có bí mật gì đó...?”
Nghĩ đến đây nội tâm lão rùng mình một cái. Lão chỉ về hướng những vị luyện khí sư chạy trốn, quát to: “Quân ta nghe lệnh, đuổi theo bọn chúng cho ta.”
“Rõ...”
Bọn chúng hành quân trở nên nhanh hơn, lấy những vị luyện khí sư kia làm mục tiêu công kích.
…
Công chúa Tư Mẫn đang mải luyện tập bắn cung, trên bia nhắm lúc này đã ghim chi chít những mũi tên, sắp gãy đến nơi rồi nhưng không có cái nào là trúng hồng tâm cả. Điều khiến nàng vô cùng tức giận không phải là bắn trượt tên, mà là Thủ hộ giả Huyền Vũ này sử dụng Nỏ Liên Châu, mà nàng đã tập quen với đao pháp rất lâu rồi, bây giờ đột nhiên đổi qua sử dụng vũ khí mới như thế này không hề quen tý nào.
“Hụt! Lại hụt... Tức chết ta rồi...” Đôi má phiếm hồng, phồng lên vì tức giận trông vô cùng đáng yêu, lau đi mồ hôi trên trán, định nâng cung lên bắn tiếp thì...
“Báo báo... ma giới... Ma giới tấn công...” Một tiếng quát rõ to của một binh sĩ nào đó vang lên tận trời, xong người đó bắn ra loạt pháo hiệu báo động bị tấn công.
Tư Mẫn kinh hách đến nỗi đánh rơi cả nỏ trong tay. Ngay sau loạt pháo hiệu phóng lên, thì những tiếng hành quân rầm rầm xuất hiện.
Bùm... Bùm...
Những đợt hỏa diễm, phong nhận, lôi kích oach tạc vào doanh trại nơi các thương binh đang tiếp nhận chữa trị, gây ra một vụ nổ lớn, chấn động làm khói lửa không rõ là từ xác thịt hay căn trại bốc lên.
“Giết...”
“Giết...”
Tiếng thét xung trận dũng mãnh của bọn quân ma giới tràn vào doanh trại hậu phương này. Bọn chúng vừa hành quân vừa chém giết những binh sĩ đang bị thương kia, đạp bàn chân dơ bẩn của chúng vào lãnh thổ Long tộc, đạp lên xác của những binh sĩ tử thương.
Ánh mắt Tư Mẫn phẫn nộ nhìn chúng, nàng quăng cả cây nỏ trong tay ra, tìm một thanh đao sắc bén gần đó, xông ra ngoài yểm trợ bọn họ.
Có một binh sĩ bị thương đang bị chúng dồn vào thế chết, bỗng nhiên 'xẹt' một cái, cả thân thể hắn tách đôi, máu huyết tung tóe ra.
Tư Mẫn vừa bắt lây cánh tay thương binh kia, vừa quan tâm hỏi: “Không sao chứ.”
Binh sĩ ấy lắc đầu, giọng run rẫy nói: “Đa... Đa tạ công chúa.”
“Nhanh, nhanh chóng gọi cho Bắc trưởng lão tới cứu viện.” tu mẫn quát lớn, không cho hắn chần chừ, nàng liền đá hắn một cái.
Tên thương binh ấy vừa té vừa chạy vội đi tìm Bắc trưởng lão viện binh. Ký ức hai mươi năm trước tràn về, một phần vì không có phòng bị trước, một phần do hoảng loạn mà đoàn quân của nàng chỉ huy đã không làm được gì, thậm chí nàng đã trơ mắt nhìn những người đi bên cạnh mình bỏ mạng lúc đó. Cảnh tượng đó vẫn luôn ám ảnh nàng cho tới nay, nó khiến nàng lúc nào cũng trong tâm trí cảnh giác hết, đặc biệt là thời khắc chiến tranh này càng cần phải bình tĩnh trong mọi tình hướng hơn nữa.
Để tên lính đó chạy đi gọi viện binh để tránh những thương vong không đáng có sắp tới đây. Nhưng cái nàng tính sai rằng dù là viện binh thì nơi đây cũng chỉ có những thanh niên trong độ tuổi chín mùi, chưa có kinh nghiệm trận mạc nào.
Nàng quát lớn, vực dậy sĩ khí cho xung quanh: “Các ngươi, theo ta.” Để tiếp thêm uy lực cho lời nói ấy, nàng dùng hành động dễ dàng giết chết một tên ma binh.
Bị tiếng gọi của Tư Mẫn công chúa ảnh hưởng, một cỗ chiến ý dâng lên trong người đám binh sĩ trẻ kia. Trong tâm trí đám con trai coi Tư Mẫn là một cô gái, một cô gái mà