Ý thức của Lạc Trần bị ngoại lực phong bế, chìm trong phiêu đãng, trôi nổi trong bóng đêm vô tận. Ở giữa không gian đen này, hắn nhìn thấy một cánh cửa đang thành hình trước mắt hắn. Ở trên cánh cửa có khắc những văn tự làm cho Lạc Trần có cảm giác vô cùng cổ xưa, thứ nổi bật nhất là một cái đầu của yêu thú bị một thanh kiếm trấn áp ở giữa tâm cửa.
“Đầu rồng sao... Không phải, nó không có sừng, vậy chỉ có thể là...” Lạc Trần nhớ về những câu chuyện từ thuở nhỏ, những cuốn sách mà hắn từng đọc qua trên đó, có một quyển minh họa lại thứ này...
“Thuồng luồng...” Lạc Trần kinh ngạc vì phát hiện của bản thân. Là một tộc nhân của Long tộc, không ai là không biết đến những câu chuyện về thuồng luồng, một chi thấp kém nhất của Long tộc, đồng thời là nỗi ô nhục lớn nhất của bọn họ.
Năm đó một con thuồng luồng nhỏ bé đạt được cơ duyên thiên địa, mở ra linh trí, tu luyện được một thân tu vi khủng bố. Nó trở thành Thuồng Luồng Vương, dẫn đầu tộc thuồng luồng làm loạn cả ba giới Tiên - Ma - Nhân, trong trận chiến này hai phe Tiên – Ma lần đầu tiên bỏ qua hiềm khích mà hợp tác với Nhân giới, cả ba cùng nhau triển khai quân lực, tập trung tiêu diệt tộc thuồng luồng. Cũng trong trận chiến này cường giả tử thương vô số, sinh cơ, tộc thuồng luồng càng đánh càng mạnh, một mình Thuồng Luồng Vương sức mạnh bá đạo, đối chiến cùng lúc với cao tầng tam giới mà không hề rơi xuống hạ phong. Càng về giai đoạn hậu chiến tranh liên minh tam giới gần như rơi vào thế yếu, nhân số tam quân nằm xuống là không thể đếm,đứng trước nguy cơ bị huỷ diệt.
Nhưng kế hoạch xưng bá của chúng đã thất bại, một tuyệt thế cường giả của tiên giới ra đời trong chiến loạn, hoàng tử út của Tinh Linh tộc. Người ấy dùng một sức mạnh chưa từng được biết đến, đánh bật thế tiến công vũ bão của tộc thuồng luồng, giết chết Thuồng Luồng Vương.
Thuồng Luồng Vương tử vong, cả tộc thuồng luồng trở nên suy tàn nhanh chóng, liên minh tam giới trên đà thắng lợi đó mà đuổi cùng giết tận tộc thuồng luồng. Tộc thuồng luồng vì bảo vệ chút hơi tàn mà chạy về Nhân giới, trốn tránh sự truy quét của tam quân. Có một chính sách bất thành văn trong tam giới là hễ ai nhìn thấy thuồng luồng đều phải tiêu diệt nó, dù cho nó trưởng thành hay chưa, nếu không muốn thảm họa này tái diễn.
Cái quan trọng nhất mà không có cuốn sách nào nhắc đến là vị hoàng tử kia, sau khi diệt Thuồng Luồng Vương người đó như biến mất khỏi tam giới này, những thông tin về người đó cũng biến mất theo dòng lịch sử.
Đôi con ngươi trên đầu nó lóe lên kim quang, cánh cửa được mở ra, Lạc Trần chưa hiểu chuyện gì thì có một lực hút kéo hắn vào bên trong.
“A...” Cảm thấy mình không bị làm sao hết, Lạc Trần mở mắt ra nhìn xung quanh. Quang cảnh trước mắt làm hắn kinh diễm, đồng thời hắn thấy cả người mình đang trôi nổi trên bầu trời, nhìn xuống.
Đó là một thảo nguyên bát ngát mênh mông, nó không có bầu trời trắng vàng như tiên giới mà có pha chút màu xanh của biển cả, màu hồng nhạt của hoàng hôn. Hắn thấy những làn khói nghi ngút bốc lên tận trời, thấy những con người bé nhỏ đang tụ tập trước những mái lều bằng lá cỏ, thấy những con thú quay quanh con người, thân thiện sống cùng nhau.
Và thời gian dường như chuyển động nhanh đi, những hình ảnh trước mắt Lạc Trần liên tục di chuyển, ngày đêm luân phiên xuất hiện, con người, muôn thú đi đi lại lại, hết làm việc thì chìm vào giấc mộng. Và ngày đó đã đến...
Xẹt xẹt... Đoàng... Đoàng... Tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, thiên địa như đang nổi giận mà sấm âm của nó sống động đến nỗi làm cả Lạc Trần phải giật mình, đồng thời hắn phải kinh hãi vì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến sức mạnh của lôi nguyên tố lại mạnh đến thế này. Sấm chớp đánh về một phía làm Lạc Trần chú ý.
Đó là một hắc vụ khổng lồ, cực kỳ đen tối, bất kể thứ gì xuất hiện gần đó đều mất đi sinh cơ, nó bắt đầu lan tỏa tà khí, che lấp ánh sáng của bầu trời, uy áp mạnh mẽ như muốn thôn tính mảnh thiên địa này. Không khí bị tà khí ô nhiễm còn hơn cả nguyền rủa ở Tiên thổ, đất đai rạn nứt ra thành những trũng lớn và sâu.
Ngay sau đó thiên địa bắt đầu tỉnh giấc, từng đạo sấm chớp phóng xuất về phía hắc vụ, ngoài biển khơi nổi lên những đợt cuồng phong vũ bão thổi về hướng này, dung nham sâu trong lòng đất bắn lên, linh khí trong thiên địa phản ứng kịch liệt làm Lạc Trần vô cùng khó chịu. Đó là thứ gì, là thứ gì đến nỗi làm cho thiên địa sinh ra sát ý?
Nhưng những công kích đó dường như chỉ làm chậm lại tà khí trong thoáng chốc rồi bị nó thôn phệ tất cả, nhìn thấy cảnh tượng thế này là Lạc Trần sợ hãi, đến cả lực lượng của thiên địa cũng không làm thứ này ngộ thương, hắn không tưởng tượng được nếu như tiên giới xuất hiện nó...
Lạc Trần vội vàng nhìn xuống phía dưới ngôi làng, đã thấy tất cả bọn họ cả người lẫn thú đi theo đoàn lớn rời làng, tránh xa khỏi nơi đây. Cũng phải, trước lực lượng áp bức kia, con người nhỏ bé như họ sao có khả năng đối đầu chứ. Bỗng hắn chú ý đến một ngọn núi, có một người thanh niên đứng trên đó, tay giơ cao một thanh kiếm lóe ra, mặc cho trời đất đảo điên. Dường như hắc vụ kia cũng chú ý tới người ấy, nó giáng xuống nơi đó một ngọn sóng hắc quang huỷ diệt chết chóc, phân hủy linh khí thiên địa.
Trước sức mạnh kinh thiên ấy Lạc Trần đã chắc rằng người đó sẽ bị hắc quang kia huỷ diệt. Ngay lúc
hắc quang gần chạm vào người đó thì hư ảnh kim long hiện thân uốn quanh người ấy. Ở trên bầu trời đen bị xé toạc ra, quang trụ từ trời bắn xuống nơi người thanh niên kia giơ cao thanh kiếm, chẻ đôi hắc quang cuồng bạo kia ra làm hai phía, những dãy núi cao sừng sững ở hai bên liền bị hủy diệt, sinh vật bị luồng hắc ám quét qua đều bỏ mạng.
Ánh sáng hi vọng lóe lên trong giây lát liền bị dập tắt, từ trong trận pháp hiện ra đôi mắt quỷ dị nhìn xuống chúng sinh khiến linh hồn vạn vật đều sợ hãi. Hơi thở tà ác đến cực điểm tỏa ra từ đôi mắt khiến sinh linh rét lạnh, run rẫy, tuyệt vọng. Dù là người ngoài cuộc quan sát như Lạc Trần cũng phải run rợ, linh hồn rét lạnh, sinh mệnh như gặp phải tử vong.
“Thứ này, quá tà ác rồi...” dù chỉ là hình ảnh chiếu lại thôi nhưng với Lạc Trần, hắn có thể cảm nhận rõ từng lệ khí chí tà tỏa ra từ đó. Hắn còn cảm giác như sắp có thứ gì từ hắc vụ kia sắp hàn lâm xuống thế gian này.
Kim long biến mất, người thanh niên nhỏ bé kia cầm thanh kiếm trong tay, phóng thẳng về phía hắc vụ kia. Sau đó thì tất cả hóa hư huyễn, những hình ảnh sắp xuất hiện biến mất, chỉ còn lại Lạc Trần và không gian tối tăm kia.
Lạc Trần nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm gì đó nhưng vô vọng. Đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn. Đó là một người đàn ông trung niên to lớn, trên đầu đội vương miện thiên hạc, cơ thể mang nhiều vết tích của những cuộc chiến tàn khốc, có một hình xăm cây lúa bắt chéo phía trước ngực, trên đôi vai và sau lưng có các vảy rồng, là một long nhân. Hơn nữa đây là người mà hễ là tộc nhân Long tộc không ai là không biết đến, từ khi sinh ra hình ảnh này đã in sâu trong huyết mạch bọn họ.
“Tổ... Vãn bối Lạc Trần bái kiến tổ tiên.” Lạc Trần kinh hỉ trong lòng, quỳ xuống giữa không gian này, bái lạy thân ảnh trước mắt. Long Quân Thần Vương, cường giả chí cao vô thượng của tiên giới, được toàn thể tiên giới kính trọng, vô cùng biết ơn với những gì ngài đã làm cho tiên giới này. Nhìn thấy thân ảnh này khiến thần trí Lạc Trần đang sợ hãi bởi hình ảnh vừa qua như tìm thấy hi vọng, trái tim được sưởi trong nắng ấm.
Như đáp lại lời chào của hậu thế, người ấy mở mắt ra. Lục đồng tử quét qua người Lạc Trần, cỗ uy áp của bậc tối cường tỏa ra không hề khiến hắn khó chịu, trái lại nó mang tới cho Lạc Trần cảm giác vô cùng an tâm dựa vào, cảm giác như được mái ấm an bình che chở hắn.
“Cuối cùng thì... Con cũng tới, cậu bé.” Long Quân Thần Vương nhìn Lạc Trần từ ái, không phải giống như tiền bối quan sát hậu bối, ngài giống như một người cha nhân từ nhìn đứa con trai của mình vậy. Cái nhìn mang cho Lạc Trần sự gần gũi giản dị, làm tim hắn rung động.
Như đoán trước được hết những câu hỏi mà Lạc Trần muốn giải bày, Thần Vương liền nói: “Con trai của ta, ta biết con có rất nhiều câu hỏi muốn, nhưng lúc này ta không thể giải đáp... Chắc hẳn con đã chứng kiến được những sự kiện đã xảy ra lúc nãy rồi.”
Lạc Trần gật