Trên trời hai thân ảnh đang giao tranh kịch liệt, mây vân dậy sóng, núi rừng gãy đổ. Thần Brahma liên tục công kích Thanh Long, mỗi đòn đều là trảm sát nhưng thân thể Thanh Long lập tức hồi phục lại, còn thắp thân thể vị thần đã có dấu hiệu rạn nứt, dẫu sao đây cũng không phải thần thể, chỉ là một tàn niệm liên tục sử dụng ma pháp tối cao không tránh khỏi việc thân thể quá tải.
Gào... Thanh Long gầm thét uốn lượn, bầu trời mịt mù, trận pháp tử sắc hình thành trên không, hàng trăm ánh chớp ẩn sau mây mù dần hiện ra.
“Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếp, Tịch Diệt Lôi Kiếp, Cửu U Lôi Kiếp, Trường Sinh Kiếp... Chưa có thần vị lại có thể hiệu triệu thiên phạt?” Brahma kinh hãi, ông chắc mẩm nó đã sống trên cả trăm vạn năm, tại sao tà linh mạnh mẽ thế này lại có thể sống sót khỏi chư thiên đại chiến.
Phạm Thiên Linh Châu – Vạn Tộc Hộ Pháp!
Chuỗi thần châu trên cổ biến ảo thâm sâu, từng viên là từng màu sắc khác nhau bắn ra tứ phương tám hướng, hình thành đại trận phòng hộ. Đột nhiên xung quanh thanh Long phát ra huyết khí làm Brahma kinh hãi: “Nguyên hồn Đấu Tranh.”
Đùng... Đùng... Đùng... Chín mươi chín đạo lôi kiếp giáng xuống, uy lực huỷ thiên diệt địa, đánh nát hộ trận, toàn bộ linh châu tan biến. Đứng trước lôi kiếp kinh thiên, Brahma không nghĩ nhiều, ông chắn phía trước con dân phía dưới, cơ thể biến ra ngày một lớn.
Đùng... Đùng... Đùng... Brahma lĩnh trọn toàn bộ đạo lôi kiếp, không để cho con dân mình chịu bất kỳ thương tổn nào.
Một bầu không khí tang thương lan ra phía dưới, Xà Lời thê lương gào to: “Thần Brahma...”
“Hãy hoàn thành trận pháp nhanh đi.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, khói bụi bay đi. Ông đã đỡ lấy toàn bộ lôi kiếp, tượng thể nứt mẻ khắp nơi, khuôn mặt như tróc ra. Toàn bộ lôi kiếp đó đã đủ thấy tàn niệm chủ thần mạnh đến nhường nào, càng đừng nói đến chư thiên đại chiến năm xưa.
Brahma cảm nhận được lực lượng trong mình đang suy giảm rất nhanh, không phải do đỡ lôi kiếp, mà là con dân phía dưới. Bọn họ bắt đầu sợ hãi rồi, lời khẩn cầu càng vội vàng, bị dao động. Vì là một tàn niệm nên pháp lực hạn chế quá nhiều, không thể nào đánh giết được nó nữa, chỉ có thể cầm chân cho các đạo sĩ hoàn thành truyền tống trận kia.
Đó là loại truyền tống trận vô định vị, không thể đuổi theo truy bắt, một khi xuyên qua cắt đứt mọi dấu vết, có thể hoàn toàn trốn chạy. Nó đã hoàn thành được chín phần rồi, nếu không có Brahma vừa phân tán lực lượng bảo hộ thì bọn họ đã bị dư âm của trận chiến nghiền nát rồi.
Đúng lúc pháp trận đã hoàn thành thì bỗng một bàn tay to lớn đánh vỡ một phía thành trì, “éc éc éc” một con tinh tinh lớn nhảy nhót trên cổng thành, xung quanh nó phát ra tà lực.
Rầm! Cổng thành bị con trâu đen húc đổ, đè nát thân thể lính gác cổng. Hàng trăm con thú như thủy triều từ bên ngoài tràng vào trong, bọn chúng đều bị nhiễm tà mà biến dị, từ con nai hiền đến con hổ dữ ra sức săn thịt con người.
“Giết...” Xà Lời gầm lên, ông trực tiếp cầm rìu xông ra chặt đầu yêu thú. Mỗi một người dân bỏ mạng càng làm ông đỏ mắt, càng thêm điên cuồng chém giết. Quân lính nhìn đại vương mình chém giết thì chiến ý nổi lên tấn công yêu thú nhưng Xà Lời quát: “Bảo vệ người dân rút lui.” Giọng nói uy nghiêm mang theo quân lệnh không cho phép cự cãi. Bọn họ vừa đánh vừa lui vào trong.
Ngay lúc này lòng dân đã triệt để tan rã, việc nguyện cầu đã không còn sinh ra lực lượng vô hình kia nữa. Năng lượng trong người tượng thần Brahma như một con sông bị rút cạn nước.
Gào... Thanh Long gầm lên một tiếng chiến thắng kinh thiên.
Đoạn Hồn U! Huyết trận khởi động khóa chặt toàn thân Brahma.
“A... A...” Ngọn lửa từ pháp trận đang thiêu đốt ông, từng mảnh tượng vàng rơi xuống đất, lộ ra tàn hồn hình thành từ ý niệm bên trong. Tàn hồn bây giờ chỉ như một ngọn nến phập phồng trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Con rồng nhìn Brahma vô cùng đói khát, phi tới há miệng rộng ra như muốn nuốt chửng tinh tú nhật nguyệt.
“Hừ, dù là tàn niệm nhỏ nhoi nhưng bổn tôn ta từng là chủ thần, muốn thần cách của ta sao, vạn năm nữa đi.” Ánh mắt thần Brahma phát ra kim quang. Ngay khi con rồng nuốt vào thì một đạo quang trụ xé rách miệng nó, phóng thẳng xuống đám yêu thú nhiễm tà kia.
Đạo quang đánh xuống diệt sát toàn bộ tà linh, sau đó tan ra thành hàng tỉ hạt sáng nhỏ li ti, để lại âm thanh già nua tang thương: “Chạy đi con dân của ta...” Tàn hồn sinh ra từ ý niệm của thần Brahma, triệt để biến mất.
“Không...” Xà Lời thẫn thờ nhìn thân ảnh ấy hóa thành cát bụi, nhìn dân mình đang rút chạy qua khỏi cổng, quá nhiều, còn quá nhiều. Ánh mắt ông đỏ hoe, cắn răng cầm hai rìu nhìn con rồng vô cùng phẫn nộ, thời gian, họ cần thêm thời gian nữa.
Xà Lời như bị dồn vào nghịch cảnh, đột phá cảnh giới pháp sư nhị giai, tiến vào tam giai, có thể đằng không. Ông liền nhảy lên không trung, đứng trên gió, quát lớn vào Thanh Long ở trên cao: “Hôm nay ta sẽ chiến