Thiên Tuệ chạy, chạy mãi, những việc liên tiếp xảy ra trong tối hôm nay khiến tinh thần của cô hoảng loạn, tay cô vẫn cầm chắc cái túi của phụ thân đưa. Mãi nhìn về phía trước nên cô không nhìn thấy cành cây dưới chân, cô vất ngã, túi đồ bị rớt ra.
Cô gượng dậy, hai tay ôm lấy đầu gối phải bị thương rồi nhìn về túi đồ kia, nước mắt của cô cứ thế mà vỡ òa từng đợt, cô nhớ phụ thân quá, nhớ những lúc cô nhắc phụ thân luôn ở bên đỡ cô dậy, dỗ cô nín khóc, nhớ những lúc phụ thân chỉ dạy cô tu luyện, nhớ... Lời nói cuối cùng của phụ thân... Bảo vệ Minh Hoa.
Khóc một hồi thì cô đành phải tự lấy một ít đan dược chữa thương trong giới chỉ ăn vào, rồi cô đứng dậy cầm lấy bọc đồ, cô nắm chặt bọc đồ, trong đầu cô đang chứa đầy lời trăng trối của phụ thân cùng tình hình hiện tại của mình.
Cô nhớ lại hình ảnh Minh Hoa không tiếc mình hi sinh để cô được chạy thoát, cô vô cùng khó xử đưa ra quyết định...
Đôi mắt cô sáng rực, nhìn về phía nơi mình vừa li khai, nơi đó thoang thoảng nghe lôi âm cọt xát không trung, thoang thoảng vang vọng tiếng hét của ai đó, cô hơi sợ hãi mường tượng ra khung cảnh đó.
Gió nhẹ thổi quét qua mái tóc đen, ánh mắt cô lóe lên, nắm chặt nắm đấm lại, nhấc chân lên phi nhanh ngược trở về phía đó.
Thiên Tuệ băng qua các bụi cây, những con thú nhỏ gần đó thấy thế đều nhanh chóng lẩn trốn đi. Đến nơi, cô cúi người thở hồng hộc, cô ngước mắt lên nhìn thì quang cảnh đập vào mắt cô hết sức kinh ngạc.
Những táng cây bị huỷ hoại nghiêm trọng, những tảng đá tan nát thành từng vụn, nền cỏ vươn vải máu khắp nơi, còn có những bộ xương trắng rải rác khiến lồng ngực cô như muốn nôn ọe ra.
Không có thời gian để hỏi những thứ ấy nữa, cô nhìn quanh thì thấy Minh Hoa vẫn đang nằm ngất xỉu ở đó, cô nhanh chóng chạy tới đưa tay lên mũi cô bé. “May quá, ngươi vẫn không sao rồi, may quá rồi...”
Thiên Tuệ thở phào nhẹ nhõm xen lẫn mừng rỡ ôm chầm lấy Minh Hoa. Rồi cô nhìn đến thứ trong tay Minh Hoa, cô cầm cái chuôi kiếm màu vàng ấy lên, xoa cằm hỏi: “Cái gì đây nhỉ, trông nó rất quý...”
Một âm thanh phá vỡ suy nghĩ của Thiên Tuệ khiến cô nâng cao cảnh giác nhìn về phía âm thanh đó. Một bóng người nho nhỏ đẩy cái xác trên người mình, từ từ bò dậy khỏi đó.
Thiên Tuệ cảnh giác lên, nhìn về phía bóng dáng ấy, lạnh lùng mở lời: “Đình Phong!”
Đình Phong vẻ mặt vẫn vô cảm, hắn nhanh chóng tấn công Thiên Tuệ nhưng cô cũng theo phản xạ lùi về rồi triệu hồi hỏa diễm đánh về phía hắn khiến hắn ngã ra xa. Thiên Tuệ nghi hoặc thì nhìn thấy vết máu chảy ở chân với lưng hắn. Cô ngẫm nghĩ, phán đoán tình hình.
“Hắn đang bị thương, ta có thể thắng hắn không nhỉ, nhưng hắn là thiên cấp...”
Dù cho hơn kém nhau một bậc về mặt tư chất nhưng thiên cấp ấy không phải là thứ mà địa cấp như cô có thể đối kháng được.
Đình Phong lại nhanh chóng đứng dậy tấn công cắt đứt suy nghĩ của cô. Phía sau cô không để ý có những cột đá vươn lên đập thẳng vào lưng cô khiến cô phun một ngụm máu, phía trước chưởng pháp của hắn gần tới thì cô phản xạ né kịp thời chỗ trí mạng nhưng bả vai cô trúng đòn, đồng thời chiếc áo tàng hình bị hắn bắt được.
Ngã lăn quay qua một bên, cô ôm bả vai mình gượng dậy nhanh chóng định chạy nhưng Đình Phong không cho cô cơ hội chạy, hắn ném chiếc áo qua một bên rồi lại tiếp tục đánh về phía cô, rõ ràng là người khi bị nhiếp hồn thì dù thân thể có bị các vết thương nặng nề cỡ nào cũng chẳng có cảm giác gì, hắn chỉ có một ý niệm giết chết cô thôi.
“Quả nhiên thiên cấp là thiên cấp, bị thương mà vẫn nhanh quá, làm sao để thắng đây?”
Trong đầu cô lúc này lóe lên một suy nghĩ, cô tìm góc độ quay người lại, không để ý bả vai bị thương mà tập trung xuất một đạo hỏa diễm bắn về phía mắt hắn nhưng hắn nhanh chóng đỡ được với tấm khiên bằng đá.
Bị chặn lại nhưng cô không hề nản chí, liên tục tấn công vào mắt khiến hắn phải liên tục phòng thủ, tâm tình của cô lúc này lạnh đi, hỏa nguyên tố căn bản chẳng thể xuyên qua được lá chắn của hắn chứ đừng nói đến chuyện làm mù mắt hắn. Cô vừa lui vừa tung đòn khiến hắn dừng bước.
Được một lúc thì hắn lại cất bước về phía cô, liên tiếp xuất