Tí tách tí tách... những giọt mưa cuối cùng rơi từ trên miệng bộ xương.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt khuynh diễm của Thiên Tuệ, cô mở mắt ra, cô từ từ đứng dậy, vươn vai duỗi thẳng người ra. Dường như những hoài niệm tang thương đêm qua chưa từng xảy ra. Cô cảm thấy sức mạnh tràn trề trong người, mưa đã tạnh, cô nghĩ nghĩ muốn ra kiểm tra sức mạnh của cô hiện tại.
Cô quay qua đặt Minh Hoa lại nằm gần đám lửa rồi đi ra khỏi miệng.
Thiên Tuệ nhìn xung quanh mình, nơi đâu cũng là những bộ xương trắng ướt nhẹp hết, quả là xấu số. Cảnh vật xung quanh cũng tiêu điều thế, táng cây héo úa, đất đai nứt nẻ, những vũng nước xuất hiện khắp nơi, không có lấy một tia hơi ấm của sự sống. Ai không biết họ còn tưởng nơi đây là một vùng đất khô cằn sắp trở thành sa mạc.
Thiên Tuệ nhớ lại Phong Nha, thú thật thì cô không có cảm giác gì với cái chết của nó. Cô không phải người vô cảm, nhưng có lẽ cô đã quen với cái cảm giác mất đi ai đó rồi.
Thiên Tuệ chọn ba tảng đá lớn nhất ở gần đó, cô liên tiếp đánh ra ba đạo nguyên tố Thủy - Hỏa - Lôi trực tiếp vào ba tảng đá. Ba tảng đá lần lượt bị nghiền nát.
“Chậc, uy lực quả nhiên đã tăng hơn so với trước rất nhiều, bất quá thử uy lực quyền pháp xem sao.” Nói rồi cô lập tức lấp thế đấm thẳng vào một tảng đá nhỏ, tảng đá vỡ ra. Nhưng cô cầm bàn tay lên thổi thổi.
“Ai da, đau quá. Quả nhiên là cần phải rèn luyện cả thân thể nữa.” Dù cho tu có tăng cao giúp cơ thể cô trở nên cứng cáp hơn nhưng mà do chuyên sử dụng linh lực để tấn công nên thành ra cô chưa có trải qua luyện tập thân thể. Cô đoán là nếu mình cũng luyện tập nâng cao thể chất thì chí ít cũng sẽ có thân thể cứng cáp như Minh Hoa.
“Quên mất, ta cũng nên thử nghiệm khả năng triệt tiêu lực va chạm đã.” Nói rồi Thiên Tuệ lần nữa đấm thẳng về phía một hòn đá, nhưng lần này tay cô không có cảm giác đau đớn nữa, trái lại hòn đá phải nhận cả hai xung lực khiến nó nát cả ra.
“Ha ha, thế mà lúc nãy ta lại quên mất. Với nghiên cứu này ta có thể hạ cả khối kẻ.” Cô cũng có thể dùng linh lực để triệt tiêu lực tác động, giảm thiểu sự đau đớn ở tay.
Thiên Tuệ sau nhiều giờ mải mê luyện quyền, cô ngã phịch xuống đất, duỗi hai tay hai chân ra một cách thoải mái, nhìn lên bầu trời đã có từng tia nắng chiếu lên.
“Đẹp thật.” Dù có nhìn mặt trời mọc bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn chưa chán.
Thiên Tuệ giơ bàn tay của mình lên bầu trời, cô triệu hồi một thủy cầu ra để đùa nghịch. Cầm một hồi cô cảm thấy nó trở nên âm ấm, Thiên Tuệ ngồi dậy, nhìn thẳng vào quả cầu, cô tự lẩm bẩm: “Vậy ra đây gọi là sự tắc nghẽn nhiệt khi bị ánh sáng phản chiếu nhỉ.”
Cô che lại một nửa tia sáng ở phía bên dưới, nó vẫn còn ấm. Cô nảy ra ý nghĩ nghịch ngợm, cô tạo ra một quả cầu khác rồi lấy cả người mình che khuất ánh sáng. Vì tu luyện hỏa nguyên tố từ khi sinh ra nên dù cho quả thủy cầu không bị ánh sáng chiếu nữa cô vẫn ẩn thấy có một chút nhiệt trong đó.
“Phải rồi, chẳng phải vạn vật đều bắt nguồn từ hỏa sao. Ta lại quên mất, mọi thứ trên đời đều có nhiệt độ riêng của nó mà.” Đây là những kiến thức vật lý mà cô đã tự học lấy trong một năm qua, chỉ là bây giờ cô mới có chút nhớ đến.
Cô đã được biết nếu đun sôi nước lên thì nước sẽ chín, uống rất ấm bụng, nhưng là...
Cô tự hỏi: “Vậy nếu như, nếu như ta làm thế này thì sao nhỉ?”
Nói rồi cô sử dụng linh lực của mình, bài trừ đi một ít hỏa nguyên tố rất nhỏ trong