Sâu trong khu rừng, xuyên qua các nhánh cây khẽ lá vang vọng lên tiếng nói hiên ngang lẫm liệt, tràn đầy tự tin của một người: “Yêu quái, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma, tru diệt yêu nữ ngươi.”
Ngón tay hắn chỉ thẳng về thân ảnh phía trước, đó là một thân hình nữ nhân nhưng toàn thân đều là màu lục, khuôn mặt thì bị bộ tóc lá cây che khuất cả, nhìn vào đó chẳng khác gì yêu nữ cả.
Tên ròm nhỏ con nhất trong đó quát lớn: “Còn phải nói nhiều làm gì, các huynh đệ, xông cả lên.”
Vừa dứt lời, một bóng đen phi nhanh lên trước tất cả, đó là kẻ tên Tử Thần, nắm giữ phong hệ, tốc độ cực nhanh lấy mạng mục tiêu trong chốc lát. Kiếm của hắn sắp chạm vào cổ yêu nữ thì ngay dưới đất một nhánh cây mọc lên, hắn theo phản ứng tránh né lập tức đòn tấn công này. Nhưng vì sự việc xảy ra quá nhanh nên vai của hắn bị nhánh cây đâm rách một miếng da thịt.
“Phù, may quá, suýt chút nữa thì chết ta rồi.” Vừa thở phào chốc lát thì sát khí của hắn nổi lên, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm ra tay mà một chiêu không lấy mạng được đối phương.
Hắn định ôm vai lui lại thì một nhánh cây từ đó xông thẳng về phía hắn. Nhưng đã bị người đàn ông to lớn gào thét lúc đầu chém đứt, hắn quay qua nói với Tử Thần: “Con mộc tinh này là kẻ có thể giết cả một binh đoàn gần 1000 người rồi, thực lực không thể coi thường được, chúng ta phải hợp sức lại mới mong đánh bại được nó.”
Hắn tên là Đại Lực, binh khí do hắn làm ra hết sức sắc bén, ngoài ra hắn còn phản xạ rất nhanh nhẹn, chỉ sau Tử Thần một bậc.
Tử Thần gật đầu nghiêm trọng, mắt nhiều hơn một phần cảnh giác. Tên ròm lúc đầu đi lại ném cho hắn một viên thuốc, hắn không lo nghĩ nhiều mà nuốt vào. Thịt bả vai từ đó liền lành lại.
Tên ròm này tên là Độc Thần, thân phận hắn là một luyện đan sư. Sau khi Tử Thần phục dụng thuốc, hắn liền cười lớn lên: “Các ngươi đã thấy chưa, đan dược của ta hồi phục thần kỳ, hoàn toàn không lo sợ chết. Các huynh đệ cứ nhằm vào ả ta mà tung hết sức mình.”
Khi đã chứng kiến sự lợi hại của đan dược đó cả đám kia như sục sôi, khí huyết dâng trào lên. Bọn chúng khi đã không bị nỗi sợ cái chết vướng bận nữa thì đồng loạt xông lên.
Bọn chúng xông lên, nhưng yêu nữ ấy cũng đâu có chịu thua kém. Cô ta vẫn đứng yên không động nhưng cây cối um xùm mọc lên, nhỏ có, lớn có, cao có, thấp có. Từng tầng tầng lớp lớp cây mọc lên ngăn cản sự tiến công của bọn họ này.
Nếu ai để ý kỹ sẽ thấy ở giữa ngực có những tia lục sắc nhàn nhạt mà thuần khiết phát ra. Những tia sắc ấy là từ một viên đá nhỏ gắn liền với cơ thể của