Có ba bóng người đang bước tới trước Minh Hoa, Thiên Tuệ. Đến đây hai cô mà còn không biết những kẻ trước mắt đều là kẻ có ý đồ xấu thì hai cô đi chết được rồi.
Bà lão ở giữa hai kẻ kia mở miệng: “Chậc chậc, phải cảm ơn hai ngươi đã dẫn nó đến đây, làm chúng ta đỡ phải dẫn dụ nó ra.”
Khuôn mặt Thiên Tuệ trở nên âm trầm, cô lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì, vì cái gì mà bà làm thế?” Hóa ra trước đó bà ta chỉ đóng kịch với hai cô mà thôi. Nhưng tại sao chứ?
“Vì cái gì sao? Ha ha, vì thứ này đây.” Nói rồi bà ta kết ấn, luồng hắc khí giam giữ mộc tinh yêu nữ kia toàn bộ đều di chuyển, nhập vào cơ thể bà ta.
Cảnh tượng này làm cho Thiên Tuệ có cảm giác mắc ọe, nó chẳng khác gì bà ta đang ăn thịt một người trước mắt cô vậy. Nhưng lí trí mách bảo phải làm gì đó để ngăn bà ta lại.
Theo bản năng thường thấy Minh Hoa xông lên trước. Cô rút thanh lam kiếm ra, mạnh mẽ chém xuống người bà ta.
Tên to lớn phản xạ nhanh nhạy, bọc đất đá vào tay mình chặn đòn tấn công của cô lại. Ngay lúc va chạm thì lưỡi kiếm của Minh Hoa chém xuyên qua lớp đá cứng, chém đứt cả cẳng tay của tên to lớn kia.
“A...” Tên to lớn hét một tiếng thất thanh. Hắn vừa ôm tay mình vừa sợ hãi lùi về sau. Hắn không thể tin được thanh kiếm đó lại dễ dàng chém đứt cánh tay được gia trì của hắn như vậy.
Thiên Tuệ lợi dụng sơ hở phóng hai luồng lôi hỏa về phía bà lão. Tên gầy nhom kia đưa thân mình ra hòng chặn lấy lôi kích. Nhưng khi chạm vào nó cả cơ thể hắn bị co giật liên tục.
Do có kinh nghiệm lịch luyện phong phú hắn dồn toàn bộ lực lượng, ép luồng điện trong người về phía cánh tay trái. Hắn tuy giữ được một mạng nhưng cánh tay đó của hắn đã trực tiếp bị phế bỏ.
Ngọn lửa kia vẫn phóng nhanh về phía bà lão.
Bà ta đang chìm đắm trong khoái cảm. Lực lượng hấp thu từ cô gái kia chảy trong cơ thể khiến bà ta đột phá cảnh giới mới, trở thành phù thủy bậc 3. Không dừng lại ở đó, tu vi vẫn tiếp tục tăng hơn nữa khiến bà ta cảm thấy may mắn.
“Chuyến này quá lời rồi.” Bà ta chỉ ước chừng chỉ đủ để đột phá mà thôi, không ngờ lực lượng dư ra vẫn còn quá nhiều. Bỗng nhiên bà ta cảm thấy nguy hiểm ở phía trước. Quá gần rồi...
Bùm...
Lĩnh trọn hỏa kích của Thiên Tuệ khiến cho quá trình bị phá bỏ. Bà ta hơi lùi lại, sắc mặt khó coi, nhìn về phía hai bàn tay mình, hét lớn: “Không... Sức mạnh của ta, sức mạnh của ta...”
Nhìn về phía Thiên Tuệ vô cùng ác liệt, tựa như nghìn lưỡi dao xuyên qua tim cô. Miệng gằng từng chữ: “Mày, tại mày... Tao phải giết mày.”
Nói rồi bà ta xông thẳng về phía Thiên Tuệ nhưng chợt bà ta ngửa đầu, chân đạp đất lùi lại né tránh cú chém ngang xuống của Minh Hoa.