Minh Hoa dồn lực vào nắm đấm, giáng mạnh xuống đầu của tên to lớn kia, nhưng hắn đã né tránh kịp thời, khiến cả mặt đất nơi đó vỡ nát ra.
Trong đầu bọn chúng hết sức căng thẳng, bọn chúng không thể nhìn thấu được tu vi của cô nhưng từ nãy đến giờ giao chiến mà Minh Hoa không hề có dấu hiệu đuối sức là biết rằng cô ở trên bọn họ rất nhiều.
“Có lẽ do không có ai chỉ dạy nên cô ta mới không thể phát huy được lực lượng của mình.” Trong đầu hai tên đó hiện lên ý nghĩ giống nhau.
Tên to lớn tuy đã cạn kiệt linh lực rồi nhưng nhờ có đan dược từ tên kia nên mới cầm chân được Minh Hoa lâu đến thế. Cứ mỗi lần cạn sức là hắn lại ăn đan dược vào, bọn chúng không thể để Minh Hoa qua chỗ chủ nhân được.
“Kỳ quái, tại sao linh lực của hắn khi cạn khi hết nhỉ?” Cô cảm thấy có luồng linh lực quen thuộc đang dao động ở phía trước, chắc chắn là do Thiên Tuệ đang chiến đấu rồi, vì đang vội nên nãy giờ Minh Hoa mới chú ý vào vấn đề này.
Cô sử dụng tinh thần quét qua người hắn thì thấy rất rõ, còn bọn họ thì hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy tu vi của cô.
Cô cứ tấn công hắn liên tiếp mà đến giờ hắn vẫn còn linh lực để chống cự. Nghĩ nghĩ thoáng qua thế là Minh Hoa rút thanh lam kiếm ra chém vào hắn, đồng thời dùng tinh thần quét qua người hắn.
Hắn sử dụng linh lực để chống lại công kích của cô thì linh lực của hắn cạn kiệt. Tay hắn hơi đưa ra sau để nhận lấy thứ gì đó bay tới, hắn đưa tay bỏ vào miệng thì linh lực lại khôi phục.
“Đó là thứ gì?” Minh Hoa kinh ngạc nghĩ nghĩ. Phải rồi, tên còn lại. Minh Hoa lần nữa tấn công hắn, nhưng lần này cô vừa quan sát hành đọng của tên kia.
Quá rõ ràng rồi, thứ đó chắc chắn là đan dược nếu cô không lầm. Nếu cứ tấn công tên này thì sẽ chẳng được gì cả, bởi hắn liên tục cắn đan.
Thế là Minh Hoa quyết định chém ngang qua người tên kia, nhân lúc hắn đỡ thì mượn vai hắn làm tạo lực phóng thẳng về phía tên gầy nhom đằng sau trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng.
“Ga... A... A...” Tên gầy nhom bị đâm một phát thật sâu vào trong xương cận cổ, hắn hét lên đau đớn.
Minh Hoa nhanh nhẹn né tránh qua một bên, cú đấm của tên to lớn đằng sau theo quán tính cứ xông thẳng về phía trước, thụt ngay vào mặt tên kia.
“Ngươi...” Tên to lớn chưa kịp nói hết lời thì một cú đạp ngay mặt hắn xuất tới khiến hắn té ngửa.
Không dừng lại ở đó, vì nộ khí tích tụ nãy giờ vì bị dắt mũi làm xuất hiện một tia cảm xúc lóe qua trong cô. Minh Hoa dồn trọng lượng và tinh thần vào bàn chân mình, đạp lên mặt hắn.
Hắn định dùng tay hất bàn chân của cô ra thì cô lại tăng thêm lực khiến hắn sợ hãi nghĩ: “Cô ta định giết mình.” Dĩ nhiên đúng với ý nghĩ đó, Minh Hoa định giẫm nát đầu hắn.
Tên gầy nhom kia đang ôm cổ vì