Ở tại một điện lớn trong hoàng cung xa hoa. Lúc này chỉ còn thưa thớt các cung nữ canh cửa, còn ma ma, thái giám đều đã đi nghỉ ngơi.
Có một cô gái nằm ngủ trên long sàng, cô gái toàn thân mặc một bộ y phục trắng tinh, nước da trắng trẻo kết hợp với khuôn mặt điềm đạm khi ngủ trông cô như một tiên nữ. Mái tóc dài che mất một bên mắt, hai chân quấn băng, hắn là bị thương rất nặng.
Chí Trung đặt tay lên khuôn mặt non trẻ ấy, vuốt sợi tóc mượt mà của cô qua một bên, hắn nói nhỏ: “Nữ nhân, nàng ngủ hơi lâu rồi đấy, ta còn chưa biết tên nàng.” Hắn chống cằm nhìn ngắm vẻ mặt ngây ngô khi ngủ của Thiên Tuệ, không nhịn được hắn véo má một cái.
Chí Trung hắn từ nhỏ đã vô cùng ghét nữ nhân có sắc đẹp tuyệt mĩ, hắn từ chối lập hậu, lập phi, từ chối những cô nương con nhà quan lại, từ chối tất cả sinh vật khác giới.
Thế mà không hiểu sao khi vừa gặp cô gái này tim hắn lại không tự chủ mà trật đi một nhịp, mỗi lần nhìn thấy cô hắn rất là vui sướng a, dù cho cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng tới giờ phút này đều tan biến đi.
Lúc đi tuần tra hôm nay hắn đã nghe được thêm một điều khá thú vị, hắn lạnh lùng lẩm bẩm: “Róc mía lên đầu nhà sư, bổ đầu họ sao, Long Tích... Từ khi nào ngươi trở nên nhàm chán thế.”
Mà... Những thứ tên Long Tích kia làm thì lại trùng hợp với kế hoạch của hắn và hoàng huynh a. Nên thôi cứ mặc kệ vậy.
Hắn lại véo má Thiên Tuệ một cái nữa.
Bầu trời đêm vắng lặng, các đám mây che mờ đi ánh trăng xanh, hắn có thể nghe thấy từng cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, nghe thấy rõ hơi thở nhẹ phát ra từ người con gái đang nằm kia. Hắn cô độc ngắm nhìn dung nhan lt, rồi lại ngắm nhìn khung cảnh bầu trời đêm.
Đột nhiên có một giọng nói nhỏ phát ra từ miệng Thiên Tuệ: “Minh Hoa... Minh Hoa...”
Chí Trung: …
Minh Hoa là thằng nào?
Cái tên đó bật thốt ra khiến hắn đột nhiên tức giận, hắn thầm nghĩ đó là người yêu của cô. Một cỗ lửa giận không hiểu sao lại nhen nhuốm lên trong lòng hắn.
"Ta ghim ngươi rồi tên nhãi.” Hắn bực tức lẩm bẩm. Trong tâm trí hắn chưa bao giờ phát ra một ý niệm mãnh liệt muốn tiêu diệt ai đó như vậy.
Chìm trong cơn ghen ghét, thế là cả đêm hắn suy nghĩ đến không ngủ, dẫn đến buổi sáng thượng triều ánh mắt hắn xuất hiện vết thâm đen.
Trịnh thái giám như mọi lần đến gọi Chí Trung dậy để thiết triều. Hắn ngáp một tiếng thật kêu, khuôn mặt tiền tụy vì suy nghĩ quá nhiều mà thâm đen dưới mí mắt.
Trịnh thái giám đem nước đến cho hắn súc miệng, hắn tự lựa long bào để mặc.
Ở bên ngoài có rất nhiều tin đồn về vị dương kim thánh thượng này nhưng Trinh thái giám theo hầu người tận bốn năm lại thấy Chí Trung khác xa so với lời đồn: Các hoàng đế trước lúc nào cũng làm theo di huấn và thể chế nhưng ở Chí Trung thì hoàn toàn không có những thứ đó.
Có thể nói Chí Trung giống như là một tên vô lại đang thay thế vị trí của hoàng đế hơn. Lúc thiết triều để thoải mái thì hắn luôn nằm ngã lưng vào ghế đệm vừa nghe các đại thần dâng tấu sớ, bàn luận. Ngoài Trịnh thái giám hắn nhìn ra trong mắt Chí Trung hoàn toàn không có vị trí hoàng đế này thì các viên quan kia lại cho rằng hắn vì tửu sắc quá độ mà dẫn tới phải nằm khi thiết triều.
“Oáp, Trịnh công công này, có thể chuẩn bị cho ta một phần bánh bao hấp được không?” Hắn vừa ngáp dài vừa hỏi xin Trịnh thái giám.
“Thưa bệ hạ, bánh bao có rất nhiều thịt mang nhiệt tính, ăn nhiều sẽ không tốt cho long thể đâu ạ, hay là ngài dùng cháo tổ yến nhé?” Trịnh thái giám đáp lại. Các đời vua trước ai cũng rất thích món này.
“Miễn miễn đi, cái thứ nhợt nhạt đó ai mà ăn được chứ?” Hắn rất không hiểu tại sao những tiên đế đời trước có thể nuốt hết được món đó nữa. Lại bắt đầu một ngày nhàm chán rồi.
“Vâng ạ.” Trịnh công thở dài rồi rời đi thì tiếng của Chí Trung lại vang lên.
“Trịnh công công, ngài cho mời Dương thái y đến như mọi hôm giúp ta nhé.”
“Thần tuân lệnh.” Lại là về cô gái kia, lần đầu tiên bệ hạ ôm cô gái kia vào Dưỡng Tâm điện này hắn đã rất kinh ngạc. Ba năm liền từ khi lên ngôi bên cạnh bệ hạ còn không có lấy một nữ nhân, sau đó hắn còn kinh ngạc hơn khi thấy bệ hạ tự tay chăm sóc cô gái ấy nữa, khuôn mặt của người lúc đó vô cùng ôn nhu trân trọng.
Dương thái y chẩn đoán cô gái đó bị thương nặng ở chân hắn còn thấy được cả sự xót xa, đau lòng của bệ hạ trong đó nữa. Ngày nào Dương thái y cũng đến đây để xem xét bệnh tình hết, kể cũng lạ, cô ấy đã hôn mê hơn một tuần rồi.
Bậc thềm bước vào điện chính được trải thảm đỏ xa hoa lộng lẫy, mái điện được làm từ ngói lưu li đỏ dưới tay nghề của nhiều thợ xây tinh xảo tạo nên cảm giác uy quyền của hoàng gia. Bên trong điện được chống đỡ bởi sáu cột trụ cao to, trên mỗi cột đều mang màu lục thẫm với kim long cuộn quanh, kết hợp với sự rộng rãi tạo nên cảm giác trang nghiêm.
Ở nơi cao nhất trong chính điện là ngai vàng uy nghi, trang trọng. Mỗi buổi chầu gồm khoảng hai canh giờ, các quan viên dâng tấu sớ lên cho vua, vua nghe những báo cáo về các hoạt động, đóng góp của quan viên, đồng thời họ cũng bàn luận đến các vấn đề quan trọng, những sự kiện lớn trong kinh thành.
Và như mọi ngày, Chí Trung hắn tay chống đầu nằm lên cái ghế đệm yêu thích của mình, vừa ăn bánh bao hấp vừa nghe những bài báo cáo nhàm chán ấy...
Lão quan đang báo cáo thì vừa thở dài trong lòng vừa cố gắng hoàn thành báo cáo của mình để nhanh chóng về chỗ. Lão cũng như các quan viên khác đều rất bất mãn với Chí Trung. Hắn vừa ăn vừa nằm đó nghe bọn họ báo cáo như đang tát vào mặt bọn họ vậy.
Lão