Những tưởng kết quả đã ngả bài nhưng không...
Cơ thể Minh Hoa ngã ra sau khi chịu nắm đấm trời giáng ấy, nhưng cô dùng động tác tay vươn theo luồng khí lưu động, hất thẳng vào cằm ông khiến ông ngã trước cô một cách bất ngờ, còn cô thì vẫn đứng vững vàng.
Sự việc khiến cả võ trường vỡ òa:
“Cái gì, cô ta vẫn có thể phản đòn sao?”
“Trúng rồi, cô ấy lại đánh trúng tướng quân rồi.”
“Trận đấu vẫn chưa ngả ngũ...”
“Cả cuộc đời ta thật may mắn khi có thể chứng kiến trận đấu đỉnh cao như vậy...”
Từng tiếng nói, từng tiếng bàn luận vang lên. Bầu không khí lại lần nữa cao trào. Nguyên Kiệt thấy vui vì cô vẫn chưa hề bại. Nhưng đồng thời trong tâm trí hắn sinh ra bức tường, cô ấy còn trẻ như vậy mà có thể đánh ngang với phụ thân như thế, còn hắn dù có luyện tập chăm chỉ vẫn chỉ có thể chém xước một con người gỗ mà thôi, sao có thể được cô ấy chú ý chứ. Cảm giác tự ti yếu kém này khiến hắn hơi khó chịu. . Truyện Truyện Teen
“Chuyện gì đã xảy ra?” Trong một phút chốc Nguyên Lê như bất tỉnh thoáng qua. Lúc đó ông thấy được động tác tay của cô vô cùng yếu ớt nên không phòng bị. Kết quả là vừa đụng vào cằm khiến ông có cảm giác như cả cơ thể mình đang đè lên chính mình vậy, thật kỳ quái.
Ông sờ sờ cằm mình, dư âm của một kích đó vẫn còn đây, ông nhả ra một hơi. Ông phải nhanh chóng đứng dậy, ngã như thế này vô cùng khó coi. Nghĩ rồi ông lại đứng bật trở lại. Những kẻ cược cho ông rất nhiều, thế nên khi ông đứng trở lại thì những tiếng ồn một lần nữa vang lên.
“Đứng dậy rồi...”
“Không hổ là tướng quân...”
“Cố lên, hãy hạ gục cô nương đó đi...”
Từng tiếng hò reo tung hô khiến ông cảm thấy ong ong cả đầu, thực phiền phức. Ông quát lớn với mọi người: “Yên lặng.”
Tiếng quát có uy lực chấn nhiếp của một vị tướng quân vừa ra khiến bọn họ ai nấy đều câm nín. Nguyên Lê hài lòng gật nhẹ, tiếp tục trận đấu với Minh Hoa. Trong lúc luận võ, chỉ thua cuộc khi một bên không còn sức chống trả hoặc đầu hàng trước, đó là luật bất thành văn ở đây rồi.
Minh Hoa vừa nhìn tay cô vừa thẫn thờ. Cô không thể tin được lực đạo của đòn vừa rồi lại mạnh lẽ đến như vậy. Cô rõ ràng chỉ vươn tay nhẹ theo dòng khí chảy qua nắm đấm của ông mà hất chúng về phía nguyên chủ mà thôi. Cô không thể che giấu kinh ngạc, nhìn bàn tay đầy vết thương mà lẩm nhẩm: “Thiên Di quyền pháp, lợi hại vậy sao?”
Việc đầu tiên trong lĩnh hội Thiên Di bí kỹ mà Minh Hoa đang nắm giữ là lướt theo những con sóng, thả lỏng thân mình trôi nổi để cảm nhận mọi thứ xung quanh, muốn phá huỷ những con sóng chỉ có đánh vào sóng vực, nơi yếu nhất của sóng.
Vừa rồi Minh Hoa đã thả tay mình lướt theo luồng sóng của Nguyên Lê, gặp phải sóng vực đen xám cô liền phóng chút lực mà lại có lực sát thương đến kinh người như thế.
“Hãy xem đây...” Nguyên Lê gồng lên, gân cơ bắp nổi lên từng đợt trông ông rất hung hãn. Ông xông tới như vũ bão, phát ra nắm đấm với một tốc độ kinh cùng uy lực kinh người mà cho rằng Minh Hoa không thể nào đỡ nổi.
Minh Hoa nhắm mắt lại, cô thả lỏng người để cảm nhận luồng khí dao động trong từng động tác của ông.
“Cô ta sao lại nhắm mắt lại?”
“Phải đấy, không mở mắt sao mà phòng thủ được?”
“Hay là cô ta đầu hàng rồi?”
“Này, mở mắt ra đi chứ?”
…
Từng tiếng người nhận xét nói nói vang lên. Họ đang không thể lí giải hành động của Minh Hoa. Nguyên Kiệt cũng rất hối hả trong lòng, hắn cũng không biết Minh Hoa đang suy tính điều gì.
Nắm đấm gần chạm vào người Minh Hoa thì cô bắt đầu di chuyển tay mình, lách nhẹ người qua, lướt theo cơn sóng, nhấn mạnh vào điểm đen.
“Hực...” Bị bất ngờ phản công khiến Nguyên Lê phun một ngụm nước bọt. Ông thấy Minh Hoa vẫn còn đang nhắm mắt nhưng động tác vừa rồi cực kỳ nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát, không thừa thải, nó khác hẳn khi nãy.
Lúc này ông đã không còn suy nghĩ nhiều nữa, máu nóng trong người đang liên tục sục sôi lên khi có cảm giác thất bại, cái cảm giác này đã rất lâu rồi không còn xuất hiện nữa, một cảm giác thật khó chịu nhưng lại