Ánh nắng ngày đông giờ đây đã lên tới đỉnh đầu. Ở trong tân phòng nơi hoàng cung xa hoa, sau khi mây mưa qua đi, Thiên Tuệ ngồi tự nhiên trước gương đồng bóng loáng phản chiếu cả ngoại diện của nàng. Nàng thật sự rất đẹp.
Chỉ sau một đêm dường như nàng càng xinh đẹp hơn, sự non nớt hồn nhiên ban đầu đã bị vẻ quyến rũ mị hoặc thay thế. Nàng toát lên vẻ đẹp cuốn hút của một phụ nữ trưởng thành khiến cho Chí Trung đang giúp nàng chải mái tóc dài muốn phạm tội.
Nhưng hắn lại không dám tiến tới nữa vì lúc này hắn cảm nhận rất rõ sự bực tức muốn bùng nổ của nàng qua đôi má đỏ hồng.
“Hì hì, nương tử à, nàng đừng giận nữa mà, lần tới ta sẽ tiết chế lại...” Hắn chưa nói hết thì nàng đã giận dữ phồng má đào:
“Lần tới, chàng còn muốn lần tới sao, người ta rõ là không muốn nữa mà.” Cái tên này đúng là cầm thú mà, tinh lực hắn nhiều đến mức làm cả người nàng muốn rã ra. Nàng cầu xin tha nhưng hắn lại làm càng mạnh hơn nữa mới tức chứ. Còn dám nói có lần sau gì nữa.
Nhìn thấy Thiên Tuệ sắp bùng nổ hắn liền im thin luôn. Dù sao cũng là hắn đuối lý, thú thật lúc đó không hiểu sao hắn lại không thể kiềm chế được mình, cứ như vậy làm nàng. Càng chìm đắm trong dư vị ngọt ngào đó càng khiến cả cơ thể hắn như phiêu diêu giữa chốn tiên cảnh. Thậm chí hắn còn cảm giác rất rõ là cơ thể mình trở nên mạnh hơn, dù chỉ là chút ít.
“Xong rồi, đẹp không?” Hắn hí hửng hỏi nàng. Vì muốn tự tay uốn tóc cho nàng mà hắn đã bỏ rất nhiều công phu vào học đó, quả là xứng đáng mà.
Nhìn vào trong gương Thiên Tuệ kinh diễm che miệng, suýt nữa thì không nhận ra mình nữa luôn. Bím tóc tết đẹp quá phù hợp với gương mặt khuynh thành kia càng làm nàng trở nên hoàn mĩ hơn.
Dáng vẻ Thiên Tuệ lúc này khiến hắn có cảm giác rất thành tựu, cảm giác này còn tốt hơn những trận viễn chinh xưa, tốt hơn những lúc thành công của những chính sách hắn đề ra nữa.
Hắn xoay người Thiên Tuệ lại, như muốn khắc rõ từng vẻ đẹp vào trong tâm trí hắn. Trong mắt hắn lúc này chỉ có sự yêu chiều chân thành khiến Thiên Tuệ bị hãm sâu vào đó mà vô ý buông xuống đề phòng. Hắn đưa sát mặt lại gần nàng, muốn đặt lên đôi môi nhỏ ngọt một nụ hôn thì...
Theo phản xạ cơ thể hắn ôm lấy cả người Thiên Tuệ ngã xuống ghế đệm, tránh thoát đạo công kích khủng bố kia.
Rầm... Một nửa căn phòng cứ thế bị phá huỷ, từng lát gạch ngói đổ vỡ, đạo công kích kia để lại những vệt lửa hằng rõ lên trên nền nhà, tường, khung cửa cháy khét...
Hắn không dám tưởng tượng hậu quả thế nào nếu như mình chỉ chậm một giây thôi. Tim của hai người đập mạnh liên hồi, Thiên Tuệ vẫn chưa thoát khỏi chấn kinh thì một sự phẫn nộ đã thoát khỏi Chí Trung, hắn gầm lên khiến nàng tỉnh ra: “Kẻ nào?”
“Ha ha hoàng đệ, ngày vui của đệ mà người đại ca ta đây phải đội mồ sống dậy để chúc phúc đấy, quà ra mắt của ta tốt chứ nhỉ?” Một giọng nói mang theo tiếng cười khinh miệt vang lên hấp dẫn sự chú ý của cả hai.
Đó là một kẻ mặc y phục toàn tử