Nguyên Kiệt bị chấn động tâm thần, hắn không rõ làm sao mình vẫn còn sống nữa, chỉ nhớ rằng có ai đó đã đẩy hắn.
“A... A...” những tiếng thét đầy tang thương tiếc nuối từ khắp các đoàn binh quanh khu vực này vang lên. Dĩ nhiên họ cũng như đội ngũ của hắn, đều bị sinh vật này quét đi sinh mạng, những bộ xương khô của họ lẫn với các chú tiểu, người dân xấu số.
Hắn cảm thấy những ánh mắt tuyệt vọng, phẫn hận không thể nói ra của những binh lính chiến sĩ ngã xuống. Người dân vô vọng tránh khỏi ác trảo của quỷ, tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên trong khung cảnh đầy ác liệt, tiếng căn nhà đổ vỡ như đón chờ sự diệt vong của số mạng nhân loại.
“Gào... Gào...” tiếng gầm lớn của quỷ khiến ý thức của Nguyên Kiệt trở lại.
Ánh mắt lần nữa lấy lại tiêu cự, trước mặt hắn là thân ảnh quen thuộc.
“Phụ thân...” hắn gào lên, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra, dãy khỏi tảng đá nặng đè lên chân mình mà tới chỗ đại tướng Nguyên Lê. Cả người ông lúc này máu chảy khắp nơi, các vết thương nhỏ chi chít trên cơ thể và... máu chảy từ cánh tay trái đã bị đứt lìa của ông.
“Phụ...” lời đến trong họng hắn chợt nghẹn lại. Hắn có thể thấy rõ xương vai lộ khỏi ra huyết nhục, vì cứu hắn... vì cứu hắn mà...
Khuôn mặt ông lúc này vẫn vô cùng cảnh giác nhìn con quỷ, nhìn như không quan tâm nhưng đã có phần tái nhợt. Sóng huỷ diệt đó quét qua cánh tay của ông không có cảm giác gì cả, cho đến lúc này ông mới cảm nhận nỗi đau thấu tâm can, từng mạch máu trong người như bị mất đi một phần mà rung động khiến cơ thể chịu đau nhức.
Nhưng ông hối hận không? Đáp án là không, so với con trai ông thì một cánh tay này có là gì chứ. Nhìn con trai rơi lệ vì mình ông thấy rất mủi lòng, bất quá...
“Ngũ trưởng, cậu dám quên lời ta dặn sao, nam nhi chúng ta...”
Chưa kịp nói hết thì Nguyên Kiệt cắt ngang: “Đổ máu không rơi lệ...” Sóng mũi hắn cay cay, không biết có phải do phẫn uất hay cam chịu. Khuôn mặt hắn lấy lại sự cứng rắn lúc ban đầu. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về con quỷ nói lên sự kiên định sẵn sàng đánh đổi tất cả để diệt trừ nó, bảo vệ người dân.
“Tốt, vậy mới là con trai ta, mới là nam nhi của Đại La ta chứ.” Ông cảm thấy thật tự hào vì hắn, đồng thời cảm thấy một ngọn lửa sục sôi từ hắn lây sang cả ông.
Làn sóng huỷ diệt kế tiếp phóng thẳng vào chổ hai người. Hai người đồng thời né tránh đi, làn sóng quét qua tiêu huỷ mọi sự sống, ngoại trừ...
“Kiệt nhi, nhìn kìa” Nguyên Lê chỉ tay về phía phát ra ánh vàng. Đó là những lá bùa của Vạn Hạnh đại sư.
Nguyên Kiệt lao tới chỗ những lá bùa, con quỷ đồng thời vươn cánh tay để lộ những vuốt sắc nhọn hòng vồ lấy hắn. Nhưng Nguyên Lê dùng bàn chân cứng rắn của mình đá ngã cánh tay đó khiến nó phải rút tay về, "gào" lên một tiếng thật đau.
Nguyên Kiệt cầm chúng lên, không ngờ những lá bùa bất phàm này vượt xa tưởng tượng của hắn nữa, làn sóng khủng khiếp kia quét qua không thể gây ra tổn thương cho chúng.
Nguyên Lê cơi chiếc áo giáp nặng trên người, để lộ những đường gân cơ săn chắc, cứng rắn. Cái tay phải của hắn rút ra thanh đao đen sắc bén ở đằng sau. Nhìn ánh kim lóe lên trên thân đao, hắn không biết đã bao lâu rồi mình mới cầm lại nó.
“Kiệt nhi, ta sẽ dẫn dụ sự chú ý của nó, con hãy nhân lúc đó dáng chúng lên người nó.” Nguyên Lê khuôn mặt tập trung nói.
“Cánh tay của người...” Nguyên Kiệt không an tâm hỏi.
“Yên tâm, chỉ là một cánh tay mà thôi, tiện nghi cho nó rồi.” Vừa dứt lời ông liền xông lên, không để nó lần nữa triệu tập sóng huỷ diệt. Hắn cứ tưởng võ công của mình đã đủ mạnh rồi chứ, quả là thiên ngoại hưu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đầu tiên là cái cô bé kia, tiếp đến là thứ này. Nhưng cô bé kia ông còn có thể cảm thấy chút sinh ý, còn thứ trước mắt này thì chỉ còn ý niệm giết chóc nồng đậm tỏa ra mà thôi, nhân loại có thể chịu thua mà lùi bước, còn thứ trước mắt này e rằng chỉ có một kẻ sống.
Nhưng, như thế có là gì chứ. Ông đã sống, đã luyện võ trong an nhàn quá lâu rồi. Mãi đến hôm nay mới gạp những đối thủ mạnh mẽ như vậy lại khiến cho máu huyết trong cơ thể cứ sục sôi lên, nếu không giải tỏa ra thì rất là khó chịu đấy.
"Xem đao của ta..." la thật to rồi phi thẳng đến chỗ nó, ông bổ mạnh xuống đầu nó. Cú bổ như mang theo cả sự phẫn nộ cùng phấn kích của ông.
Những đoàn binh kia cũng ổn định lại tinh thần, các đội trưởng võ công cao cường nhất dẫn dụ bọn chúng, tạo sơ hở cho các đồng đội tấn công chúng quỷ.
“Giết! Giết!” Từng tiếng thét xung trận vang lên, cổ vũ sĩ khí của quân binh, dù cho con quỷ mới này có mạnh hơn nữa họ cũng không còn sợ nữa, điên cuồng tấn công bọn chúng.
“Gào...” Tiếng những con quỷ khác như muốn đáp lại bọn họ mà tru lên.
Lũ quỷ nhỏ đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ, chỉ thấy được thưa thớt lũ quỷ đỏ mà thôi. Tuy nhiên số lượng ít hơn