Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 13


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng như dự đoán, ngày thứ hai, Lục Huyền phái người đến đón Tống Tiểu Chu đến Lục phủ.

Tống Tiểu Chu có chút hoảng loạn, nói phải thay quần áo, vào phòng, liền nhìn chằm chằm Lục Hành.

Lục Hành khẽ cười, nói: “Sợ sệt?”

Tống Tiểu Chu thành thật gật gật đầu, ngồi xổm xuống, theo bản năng mà nắm chặt móc răng thú treo trên cổ, buồn buồn nói: “Cũng chính là có chút sợ, một chút xíu, không phải rất sợ.”

Lục Hành đi tới bên cạnh hắn, xoa xoa Tống Tiểu Chu tóc, âm thanh trầm ổn bình tĩnh, nói: “Không cần phải sợ.”

Tống Tiểu Chu ôm chặt lấy eo Lục Hành, ngưỡng mặt lên, như chó con cần người thương yêu.

Lục Hành rũ mắt xuống nhìn cậu, dứt khoát ngồi xổm xuống, nói: “Lục Huyền gần đây cẩn thận, đang không biết rõ sự tình ngọn nguồn trước kia, hắn sẽ không động ngươi.”

Những này qua Lục Hành đối với cậu cầu sao được vậy, sủng vô cùng, lá gan Tống Tiểu Chu mập không ít, lấy cái trán nhẹ nhàng đụng vào Lục Hành, nhỏ giọng nói, “Ta không sợ hắn —— “

“Chính là sợ không về được, không thể gặp ngươi…”

Lục Hành run lên, cơ hồ liền muốn nói, không đi, hay là cùng Tống Tiểu Chu đi, tay chân lại nổi lên sự đau khổ như thiêu đốt, như xích sắt vô hình, giam lấy hắn, không được tự do.

Lục Hành nói: “Lục phủ có một quản sự, tên Lục Ứng, ” Hắn lấy ra một khối ngọc bội, Dương Chi Ngọc vô cùng tốt, chế tác tinh tế, treo trên bông tua đỏ, Lục Hành đưa nó treo ở bên hông Tống Tiểu Chu, “Người này có thể tin, nếu ngươi gặp nguy hiểm, hắn sẽ giúp ngươi.”

(*) Dương Chi Ngọc treo tua rua đỏ:



Tống Tiểu Chu nháy mắt một cái, ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay chà xát bên hông ngọc, điêu khắc chữ Hoành, nghĩ là ngọc bội thiếp thân Lục Hành, âm lãnh, như đôi tay Lục Hành.

Trước khi đi, Tống Tiểu Chu ôm cổ Lục Hành, rất là không muốn, nói: “Ngươi không thể đi a.”

Lục Hành mỉm cười, nói: “Được.”

Tống Tiểu Chu là cưỡi ngựa đi, Dương Chi Ngọc bên hông ở dưới mặt trời chói chang rạng ngời rực rỡ, Lục Hành âm thầm đứng ở dưới bóng cây, nhìn viên ngọc bội tự tay hắn treo lên.

Tống Tiểu Chu không biết, cái viên này ngọc, là hắn từ nhỏ mang tới lớn không giả, nhưng cũng là vật chôn theo hắn, vốn là đồ vật nên ở trong quan tài hắn không thấy ánh mặt trời.

Ngày thu khí sảng, mặt trời cũng lớn, Lục Hành đã cảm nhận được cảm giác thiêu đốt bức người, giống như là muốn đem sinh mệnh hắn miễn cưỡng thiêu đốt. Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, đi tới hướng bên Lâm ma ma, Lục Hành nhìn bà, hai người gặp thoáng qua.

Lục trạch tại Đông thành, đình đài lầu các, hoa và cây cảnh sum suê, rất là khí thế. Tống Tiểu Chu cùng người của Lục gia đi vào trong, một đường nhìn thấy hạ nhân không liếc ngang dọc, im lặng lại lạnh nhạt, toàn bộ Lục trạch đều lộ ra luồng tử khí nghiêm trọng, âm trầm.

Tống Tiểu Chu rốt cục gặp được Lục Huyền.

Lục Huyền lớn lên cùng Lục Hành nửa điểm cũng không giống nhau, người này trẻ tuổi, da trắng, một đôi mắt hạnh, đôi môi nhỏ, một gương mặt rất là ngoan ngoãn vô tội. Gã mặc một thân cẩm y, gác chéo chân, không chút để ý mà đánh giá Tống Tiểu Chu, cả người như một pho tượng búp bê sứ quấn trong tơ lụa lăng la, không chút nào giống như Lục gia vị nhị gia thủ đoạn độc ác kia.

“Tống Tiểu Chu, “Lục Huyền nhẹ nhàng cười, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Tiểu Chu chỉ cảm thấy rất là quen thuộc.

Tống Tiểu Chu nuốt một cái, nỗ lực trấn định, hành lễ, “Nhị gia.”

Lục Huyền không nhanh không chậm nói: “Ở trong Tịnh An Uyển, tất cả có thể quen chưa?”

Tống Tiểu Chu nói: “Hết thảy đều tốt.”

“Tiểu Chu a, chúng ta hôm nay là người một nhà, liền mở cửa sổ nhà là sáng lên.” Lục Huyền ngữ khí lão khí hoành thu (như ông cụ non) rồi lại không có vẻ đột ngột, nhìn Tống Tiểu Chu, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Không chờ Tống Tiểu Chu đáp, gã lầm bầm lầu bầu, “Mười bảy mười tám? Tuổi tác thật nhỏ, ta biết bảo ngươi như thế gả cho đại ca ta, trông coi miếng linh bài, thật là đáng tiếc.”

Tống Tiểu Chu không biết nên nói như thế nào, rũ mắt xuống, yên lặng, như thiếu niên sợ sệt mất tự nhiên.

Lục Huyền nở nụ cười, nói: “Đời người còn dài hơn, ngươi có muốn rời đi nơi này hay không?”

Tống Tiểu Chu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mở, lúng ta lúng túng mà nói, “Rời… Rời đi?”

“Đúng vậy ” Lục Huyền cười nói: “Đều là trong tộc trưởng bối, nói muốn làm minh hôn gì đó để an ủi đại ca trên trời có linh thiêng, kỳ thực ta là không đồng ý. Bất kể
nói thế nào, người đã chết, chính là chết, có đúng hay không?”

Tống Tiểu Chu nhìn ánh mắt Lục Huyền, cặp mắt kia như đang tìm tòi nghiên cứu theo dõi hắn, lời nói cũng giống như có chỉ điểm, làm sau lưng Tống Tiểu Chu đều lạnh cả người.

Lục Huyền nói: “Đợi quá một ít thời gian, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền để ngươi rời đi nơi này, có thể bảo đảm ngươi nửa đời sau áo cơm không lo.”

Gã nói chuyện hiền lành lại ôn nhu, Tống Tiểu Chu nếu không có từ đầu đến cuối không tin hắn, cơ hồ muốn cảm động đến rơi nước mắt.

Tống Tiểu Chu há miệng, nói: “Có … Có thật không?”

Lục Huyền cười nói: “Đương nhiên.”

Gã lấy đầu ngón tay gõ bàn một cái nói, như là trong lúc lơ đãng, “Tiểu Chu, mấy ngày trước đây trong phủ có một quản sự, đến Tịnh An Uyển, không biết sao, lại chưa có trở về, ngươi có từng nhìn thấy hắn không?”

Tống Tiểu Chu suy nghĩ một chút, nói: “Là Trịnh quản sự sao?”

Cậu nói: “Ngày ấy Trịnh quản sự đưa đồ dùng cần thiết hằng ngày đến Tịnh An Uyển, liền rời đi, làm sao ” Tống Tiểu Chu mở to hai mắt, nghi ngờ nói: “Hắn chưa có trở về sao?”

Lục Huyền đôi mắt híp lại, ngồi thẳng người, nói: “Thật chứ?”

Tống Tiểu Chu không chớp mắt mà nói: “Chính xác trăm phần trăm.”

Quá chốc lát, Lục Huyền mới nói: “Ngươi ở Tịnh An Uyển lâu như vậy, có từng… có từng gặp vật gì kỳ quái không?”

Tống Tiểu Chu nói: “… Không có, bên trong Tịnh An Uyển có gì đó cổ quái sao?”

Lục Huyền nhìn Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: ” Bên trong Tịnh An Uyển có một hồi đã xảy ra chút chuyện kì quái, hạ nhân đều truyền ra chuyện ma quái trong Uyển, sợ đến muốn chết.”

“… Chuyện ma quái?!” Tống Tiểu Chu bị dọa, mặt đều trắng bệch, nói: “Nhị gia… là, là có thật không?”

Lục Huyền nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu nhìn nửa ngày, đột nhiên, ánh mắt ngưng tại trên ngọc bội bên hông cậu, trong đồng tử xẹt qua rất nhiều tâm tình kinh ngạc hoảng sợ, nhưng lại rất nhanh thu liễm không còn một mảnh, cười nói: “Lời nói vô căn cứ thôi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Gã nhìn về phía cửa, “Lục Cừu, dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi.”

Mãi đến khi Tống Tiểu Chu đi, Lục Huyền vẫn nhìn chằm chằm cửa lớn mở rộng, trước mắt tựa hồ vẫn còn khối ngọc bội kia, tim đều nhảy đến gấp gáp mãnh liệt.

“Lục nhị công tử” trong phòng sau tấm bình phong sơn thủy chuyển ra hai người, một cái tuổi tác lớn chút, cẩn thận mặc đạo bào, lưng đeo kiếm, sắc mặt lạnh nhạt, một người khác lại là thiếu niên, tuấn tú vừa linh động, có thêm đôi mắt đa tình đào hoa.

Nói chuyện là chính là người tuổi còn nhỏ kia “Ngươi xem  lời nói cậu ta thật hay giả?”

Ba người đều nhìn phương hướng Tống Tiểu Chu rời đi.

Lục Huyền nói mà không có biểu cảm gì: “Giả, không một câu nói thật” gã nghiến răng nghiến lợi, “Hai vị, nhìn lâu như vậy, nhìn ra đạo lý gì sao?”

Người thiếu niên tuổi còn nhỏ cười nói: “Giữa mặt mày thiếu niên này bao phủ âm khí, có lẽ là cùng quỷ tiếp xúc thân mật qua, thời gian còn không ngắn.”

“Chỉ có điều thân phận quỷ này, không biết…”

Lục Huyền lạnh lùng nói: “Đại ca ta —— Lục Hành.”

“Ồ? Làm sao khẳng định?”

Lục Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, tàn bạo mà nhìn người thiếu niên kia, nói: “Khối này ngọc, là ta tự tay bỏ vào trong quan tài đại ca ta, ta tự tay bỏ vào!”

Tự tay treo ở trên thi thể Lục Hành, trong miệng nguyền rủa hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện