Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 15


trước sau

Tống Tiểu Chu lòng không cam, tình không nguyện mà xuống xe ngựa, Tịnh An Uyển đang ở trước mắt, tường trắng ngói đen, đồng nhất nhã trí, cứ như vậy tọa lạc tại sườn núi, dựa lưng vào Phu Nhật sơn, nhìn từ xa, sơn là màu xanh thẫm, mây mù lượn lờ, bây giờ không có nửa phần âm u khí.

Ba người đứng ở ngoài cửa, bất quá mới một ngày, Tống Tiểu Chu trong lòng lại rất muốn gặp Lục Hành, có thể liền vì sư huynh đệ bên người này đối không biết sâu cạn, không muốn Lục Hành xuất hiện.

“Tống huynh đệ, dẫn đường đi, ” Thẩm Trí cười tủm tỉm.

Tống Tiểu Chu mặt không thay đổi liếc mắt nhìn y, mím môi, từng bước từng bước đi vào bên trong, bước vào ngưỡng cửa, Tống Tiểu Chu sờ sờ dao găm trong tay áo, suy nghĩ tìm cách đảo ngược tình thế với hai người này xác suất có bao nhiêu.

Thẩm Trí nhìn quanh một vòng, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, nhìn Tống Tiểu Chu, nói: “Lục Hành đến cùng giết bao nhiêu người?”

Tống Tiểu Chu không lên tiếng.

Thẩm Trí điềm nhiên nói: “Cả tòa nhà này đều là âm sát khí, không phải giết quá nhiều người, chính là người chết đều là bị hành hạ đến chết, mới có thể lưu lại âm khí nồng nặc như thế.”

Lương Mộ cũng nhíu chặc lông mày, sắc mặt không lo.

Tống Tiểu Chu dừng bước lại, trừng Thẩm Trí, mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe một giọng nói trẻ tuổi không nhanh không chậm, “Tiểu Chu cái gì cũng không biết, ngươi không bằng hỏi ta.”

Mấy người theo tiếng nhìn lại, mới phát hiện trên hành lang chẳng biết lúc nào đứng một người, áo tơ trắng bóng, mi mục như họa, đang lười biếng dựa vào cột nhà đỏ thắm.

Tống Tiểu Chu giật mình trong lòng, “Cẩn Chi, hai người kia là người xấu, ngươi đi mau!”

Lục Hành mắt điếc tai ngơ, nhìn Tống Tiểu Chu, mỉm cười nói: “Tiểu Chu, lại đây.”

Tống Tiểu Chu không chút nghĩ ngợi, liền muốn chạy tới, lại bị Thẩm Trí bắt được cổ tay, leng keng một tiếng, Lương Mộ bên cạnh đã rút kiếm ra bao.

Lục Hành nhìn chằm chằm Thẩm Trí chặn cổ tay Tống Tiểu Chu, thần sắc trở nên lạnh, “Buông cậu ta ra.”

Tống Tiểu Chu dùng sức chống cự Thẩm Trí, không biết tại sao, người này lớn lên nhìn nhỏ yếu, lực tay lại cực kỳ lớn. Thẩm Trí nhìn Lục Hành, nói: “Thả cậu ta qua đó để làm oan hồn cho người ăn no bụng sao?”

“Có liên quan gì tới ngươi?” Lục Hành trong mắt hiện lên màu đỏ tươi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, “Buông tay.” Hắn tiếng nói vừa dứt, hòn non bộ sờ sờ bên cạnh bị gọt đi phân nửa, trực tiếp đập về phía Thẩm Trí.

Thẩm Trí hừ lạnh một tiếng, nắm chặt cổ tay Tống Tiểu Chu dễ dàng tránh thoát, bên kia Lương Mộ cùng y ăn ý mười phần, đã nâng kiếm ép về phía Lục Hành. Trên thân kiếm có đạo tông bí thuật, ám mang lưu chuyển, chuyên nhiếp quỷ quái.

Lục Hành thân pháp quỷ quyệt, xuất quỷ nhập thần, Lương Mộ cũng không phải coi thường, một đạo hành lang nho nhỏ uốn khúc sụp đổ hơn nửa. Lục Hành bốn phía đều nổi lên âm u quỷ khí, đột nhiên, ngấm ngầm bò ra ngoài vài con quỷ, không phải mấy con trong nhà Tống Tiểu Chu gặp qua, chính là hắc y nhân giả dạng, thê thảm làm người ta sợ hãi, tiếng kêu tà lệ, tàn bạo hướng về phía Lương Mộ.

Tống Tiểu Chu lòng như lửa đốt, cả giận nói: “Buông tay, nếu không ta không khách khí với các người!”

Thẩm Trí không nói gì, Lục Hành so với y tưởng lợi hại hơn, lệ quỷ bình thường, bất quá giết người mà thôi, như Lục Hành như vậy, giết người thêm khống mới quỷ, đúng là hiếm thấy.

Đột nhiên, một đạo hàn quang kéo tới, Thẩm Trí xê người tránh né, Tống Tiểu Chu đã tránh thoát tay hắn, chạy đến phía Lục Hành.

Thẩm Trí nhíu chặc lông mày, đầu ngón tay bắn ra, sợi tơ màu bạc nhanh như chớp, Tống Tiểu Chu bản năng né tránh, lại bị cuộn lấy cánh tay.

Thẩm Trí nói: “Chớ ngốc nữa, lại đi theo Lục Hành ngươi sẽ chết.”

Tống Tiểu Chu cắn răng, chủy thủ trong tay dùng sức tìm tới sợi bạc, nhưng nó không biết là làm bằng vật liệu gì, vậy mà lông tóc vô tổn, “Chuyện không liên quan tới ngươi, ta là cam tâm cho quỷ!”

Thẩm Trí trở tay đánh ra một tấm hoàng phù, nhưng là ma nữ thiếu mất lưỡi, chẳng biết lúc nào đến phía sau y, ý muốn đánh lén.

Bỗng dưng, y nghe Lương Mộ kêu một tiếng “Sư đệ”, con mắt to trợn, nhưng là Lục Hành càng trực tiếp xuất hiện dưới ánh mặt trời hừng hực, quỷ khí như dao, ép thẳng tới mặt y.

Thẩm Trí vội vàng thối lui hai bước, Tống Tiểu Chu lại thoát cầm cố, thẳng đánh thẳng vào trong lồng ngực Lục Hành. Thẩm Trí sắc mặt càng lạnh, năm ngón tay run lên, mở hoàng phù
khẩn trương dính lên, ánh sáng rạng rỡ, Tống Tiểu Chu chỉ cảm thấy Lục Hành rên khẽ một tiếng, nghe thấy khàn khàn một câu, “Nhắm mắt, ” trong phút chốc, tất cả âm thanh đều đã đi xa.

Thời điểm Tống Tiểu Chu mở mắt ra lại, phát hiện cậu đã ở trong một mảnh núi rừng, Lục Hành năm ngón tay lạnh lẽo thấu xương, chặt chẽ siết lấy cậu, đôi mắt màu đỏ tươi vẫn lộ ra mấy phần nham hiểm.

Tống Tiểu Chu trầm thấp kêu lên: “Cẩn Chi.”

Lục Hành nghe thấy được, giật giật, nghiêng đầu đến, con ngươi đỏ đến doạ người, yên lặng nhìn Tống Tiểu Chu. Tống Tiểu Chu nhất thời không dám lên tiếng, do dự một chút, giơ tay khoát lên Lục Hành vỗ vỗ lên bả vai, nức nở nói: “Xin lỗi, ta dẫn theo người xấu trở về.”

Sau một lúc lâu, Lục Hành mới tìm về thanh âm của mình, nhẹ giọng nói: “Không phải lỗi của ngươi.”

Hắn lấy tay lạnh lẽo vuốt ve hai má Tống Tiểu Chu, da thịt ấm áp, khí tức tuổi trẻ phồn thịnh tươi sống mà dụ người, không kìm lòng được, đôi môi cũng dán vào, “Tiểu Chu.”

Hai người ngồi xổm dưới đất, ôm lấy lẫn nhau, Tống Tiểu Chu hơi động cũng không dám động, chân mềm dẻo không được, Lục Hành sát bên tư thái của hắn rất thân mật, lại làm cho cậu lưng đều lạnh cả người, như bị mãnh thú ngửi thấy con mồi nhỏ yếu đuối, luống cuống, âm thanh run run, “Cẩn Chi, Cẩn Chi…” Cậu cũng không biết nên làm gì, xin tha, chạy trốn, đều không đúng, sau khi trở về từ cõi chết trong đầu loạn thành một đống.

Thời điểm Lục Hành duỗi đầu lưỡi liếm lên, Tống Tiểu Chu cả người căng thẳng, khẩn trương đến đòi mạng, không chủ định đưa tay, liền nghe thấy Lục Hành hừ nhẹ một tiếng. Tống Tiểu Chu vội nhìn sang, mới phát hiện nắm lấy chính là mu bàn tay Lục Hành, mu bàn tay của hắn bị tổn thương, là thương tổn phù triện Thẩm Trí lưu xuống.

Tống Tiểu Chu nhìn vết thương kia, nâng tay Lục Hành lên “Làm sao bị thương nghiêm trọng như thế, ” Cậu đau lòng muốn chết, vốn dĩ tay Lục Hành đẹp đẽ như lãnh ngọc như vậy.

Vết bỏng xấu xí, Tống Tiểu Chu cúi đầu, liền hôn lên.

Lục Hành cứng đờ, nhắm mắt lại mở, màu đỏ tươi hỗn độn đều lui mấy phần, hắn hít một hơi thật sâu, oa oa mà nói: “Tiểu Chu.”

Tống Tiểu Chu ngẩng mặt lên, nhìn Lục Hành, Lục Hành hôn một cái lên mi tâm của hắn, nói: “Đừng sợ.”

Không biết sao, chóp mũi Tống Tiểu Chu có chút chua, ồm ồm mà nói: “Ta không sợ.”

“Bé ngoan” Lục Hành nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt rơi trên ngọc bội bên hông cậu, sờ sờ đầu của cậu nói: “Tiểu Chu, ta thật vui mừng, ngươi trở lại.”

Tống Tiểu Chu mím môi một cái.

Lục Hành nói: “Ngươi có rất nhiều cơ hội có thể đi, chính là hai người kia, mục đích bọn họ là ta, ngươi muốn rời khỏi, bọn họ cũng sẽ không quá nhiều ngăn cản.”

Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, Lục Hành đang theo dõi cậu, bộ dạng quỷ còn chưa thu lại, có mấy phần cảm giác nguy hiểm khiến người run rẩy. Tống Tiểu Chu nuốt một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác, nổi giận mà nói: “Ngươi ở nơi này, ta nơi nào cũng không đi.”

Lục Hành thật sâu nhìn cậu, Tống Tiểu Chu nâng mắt lên, lúc này mới phát hiện chỗ này giống như đã từng quen biết, như là đã từng tới.

Trước mặt một cái đống đất vàng thấp thấp, hòn đá nhỏ bia đứng thẳng vô danh.

Tống Tiểu Chu hỏi: “Đây là nơi nào?”

Lục Hành trầm mặc chốc lát, nói: ” Mộ phần của ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện