Tám giờ tối, máy bay từ New York đúng giờ hạ cánh xuống sân bay của thành phố S. Cam Đường một tay cầm điện thoại di động, một tay kéo vali đi theo dòng người đến lối ra sân bay, cô đang gọi điện thoại cho một người bạn tốt ở đầu dây bên kia.
April, tổng biên tập của Lan Tú - tạp chí hạng B trên thị trường quốc tế, đồng thời cũng là sếp kiêm người giúp đỡ trong những lúc khó khăn của Cam Đường.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cam Đường sang trường Nghệ thuật Thị giác New York để tiếp tục học chuyên ngành nhiếp ảnh thời trang. Năm thứ hai vừa đến New York, cô đã vinh hạnh đạt được giải thưởng Nhiếp ảnh trẻ tại Liên hoan Nhiếp ảnh Quốc tế bằng chính thực lực của mình, chính thức trở thành một nhiếp ảnh gia mới, đồng thời cũng nhờ dịp này mà cô đã quen được April. Những năm tiếp theo, Cam Đường cũng nhiều lần hợp tác chụp ảnh cho một số tạp chí thời trang, bao gồm cả Lan Tú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu Đường, lần trước những lời chị nói với em đều là thật lòng đấy, chị thật sự hy vọng em có thể ở lại New York phát triển. Hay là vừa dịp về nước ăn Tết này, em suy nghĩ thêm cho kỹ đi, chờ sang năm mới rồi em quay lại đây nhé?" April ở đầu dây bên kia vẫn chưa hết hy vọng, khi Cam Đường còn đang nỗ lực học hành thì cô ấy đã có ý mời Cam Đường gia nhập Lan Tú, nhưng vẫn không thể như ý nguyện.
Tấm lòng của April như thế nào Cam Đường hiểu cả, nhưng cô chưa từng có ý muốn ở lại New York phát triển. Bởi vì công việc nên cô đã phải ở lại New York thêm nửa năm rồi.
New York rất tốt, nhưng cô vẫn thích Trung Quốc hơn, chưa kể ba mẹ và bạn bè của cô đều đang ở Trung Quốc nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn rất biết ơn April vì đã giúp đỡ và dìu dắt cô trong suốt mấy năm qua.
"Xin lỗi chị nha, April, có lẽ em đã phụ lòng chị rồi. Nhưng em tin rằng sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội được gặp lại nhau nữa. Nếu chị rảnh thì có thể đến Trung Quốc du lịch, em sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên cho chị luôn."
April nghe đến đây, xem như đã hiểu được mình thật sự không thể giữ Cam Đường lại rồi. Là một người sếp cũng như người đồng hành, trong lòng cô ấy cảm thấy khá tiếc, xen lẫn một chút mất mát, nhưng đã là bạn bè với nhau thì cô ấy sẵn lòng tôn trọng quyết định của Cam Đường.
Sau khi cúp điện thoại của April, Cam Đường cũng vừa lúc nhìn thấy Dư Lan và Chu Nại Thanh trong đám người, đứng ở bên cạnh hai người họ còn có một thiếu niên khoảng tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Chu Nại Thanh là ba dượng của Cam Đường.
Ba mẹ Cam Đường ly hôn lúc cô mới năm tuổi, sau đó mẹ cô tái hôn khi cô lên chín, đối tượng tái hôn cũng chính là Chu Nại Thanh - bạn thời đại học của Dư Lan. Thật ra Cam Đường cũng không ghét gì Chu Nại Thanh, bởi vì bốn năm trước khi bọn họ quyết định kết hôn, Chu Nại Thanh đã nhiều lần xuất hiện bên cạnh mẹ con cô, tuy lúc ấy cô còn khá nhỏ tuổi, nhưng trong lòng cũng hiểu Chu Nại Thanh thích Dư Lan rồi.
Sau khi hai người họ kết hôn, chẳng bao lâu sau Cam Đường đã có thêm một cậu em trai cùng mẹ khác cha chênh nhau gần mười một tuổi - Chu Việt Hòa. Hai vợ chồng cũng không vì có thêm một đứa con mà bỏ bê Cam Đường, bởi vậy, mặc dù họ là một gia đình tái hôn, nhưng quan hệ giữa mọi người vẫn vô cùng hòa hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Lan và chồng cũng đã nhìn thấy Cam Đường, sau khi vẫy tay chào thì hai người họ vội bước tới.
Cam Đường cười nói: "Mẹ, ba Chu, con về rồi đây."
Dư Lan chìa tay ra ôm chặt lấy Cam Đường, hốc mắt ửng đỏ: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, lần này về con còn đi nữa không? Chắc không đâu nhỉ?"
Hốc mắt Cam Đường cũng dâng lên cảm giác nong nóng, cô nghẹn ngào dạ một tiếng: "Con không đi nữa, sau này cũng không đi nữa."
Chu Việt Hòa đứng bên cạnh cũng thuận thế nhận lấy vali của Cam Đường, gọi một tiếng chị.
Gần hai năm không gặp, Chu Việt Hòa đã cao hơn không ít, thiếu niên mười lăm tuổi đứng thẳng người, khuôn mặt cũng được di truyền toàn là ưu điểm của ba mẹ, trông rất sạch sẽ, tuấn tú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ấy: "Cao lên rồi đấy."
Chu Việt Hòa xấu hổ cười xòa: "Em được một mét bảy sáu rồi."
Bà Dư và chú Chu đều không thấp, đến tuổi này lại là thời điểm cơ thể đang phát triển dài ra, Chu Việt Hòa cao hơn một mét tám cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Trên đường trở về, Chu Nại Thanh lái xe, Dư Lan ngồi bên ghế lái phụ, còn hai chị em thì ngồi ở ghế sau. Lúc đang nói chuyện với Dư Lan, ánh mắt của Cam Đường cũng chú ý đến Chu Việt Hòa, cô có cảm giác như cậu ấy đã yên tĩnh hơn nhiều so với trước đây, có lẽ là do cậu chàng đang bước vào tuổi dậy thì, bây giờ đã bắt đầu nói ít đi rồi.
Nghĩ tới đây, Cam Đường lại thấy hơi nhớ người bạn nhỏ đã khóc bù lu bù loa vì người đó sẽ phải trở lại New York để tiếp tục việc học sau khi ăn Tết xong.
Chu Nại Thanh lái xe vào sân nhà. Xuyên qua lớp kính trên cửa sổ, Cam Đường nhìn thấy một mảng hoa hồng leo lớn đang nở rộ. Số hoa hồng này là báu vật của Dư Lan, đồng thời cũng là sự nhớ nhung từ sâu trong lòng của Cam Đường đối với gia đình.
...
Cam Đường vừa mới về nước nên được hưởng thụ sự chăm sóc vô cùng tỉ mỉ của Dư Lan. Có khát không, đói không, muốn ăn trái cây không,... rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Cam Đường biết trong lòng mẹ đang vui vẻ nên cũng không từ chối sự chăm sóc của bà ấy.
Buổi sáng, Cam Đường ngồi ở trước bàn đọc sách bên cửa sổ, chuyển những bức ảnh chụp hoa hồng trong máy ảnh vào laptop của mình, vừa thuần thục chỉnh ảnh, vừa trò chuyện với Tống Giảo Giảo ở đầu dây WeChat bên kia.
Tống Giảo Giảo là bạn thân nhất của Cam Đường thời cấp hai. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã nhanh chóng kết hôn với người bạn thanh mai trúc mã là học sinh giỏi có tiếng của mình, sau kết hôn không bao lâu thì đã cấp tốc mang trong mình kết tinh của tình yêu, giờ đây con trai của cô ấy đã được hơn bốn tuổi rồi.
"Đám tụi mình đã hơn hai năm chưa gặp mặt rồi, chủ nhật này đi ăn cơm với nhau đi!" Tống Giảo Giảo đề nghị.
Ánh mắt Cam Đường vẫn dán vào ảnh hoa hồng trên màn hình, nghe vậy thì đáp lại: "Được đấy, mọi người đều rảnh hết nhỉ?"
Tống Giảo Giảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Những người khác thì về cơ bản tớ có thể hẹn hết rồi, chỉ riêng Đoàn Thương Dữ thì không chắc ăn thôi, có lẽ bây giờ cậu ấy đang xử lý dự án ở Los Angeles đấy."
Động tác chỉnh ảnh của Cam Đường không hề dừng lại, nhưng trong đầu cô lại vô thức nhớ lại dáng vẻ của Đoàn Thương Dữ. Lần cuối cô được gặp anh là vào một năm trước, công ty con của tập đoàn nhà anh đóng trụ sở giao dịch tại New York, với tư cách là một người phụ trách tập đoàn, anh phải đến tham dự trực tiếp các sự kiện.
Lúc ấy anh mặc một bộ vest đen đơn giản, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu,