Sau khi đã quyết định được sẽ ăn gì vào buổi tối, chị Hoa cúi đầu hôn lên trán Miêu Miêu:
– Con ngoan quá, chỉ trong chốc lát đã giúp bác quyết định được rồi.
Nói rồi chị phấn khởi quay vào bếp, còn bé đứng nguyên tại chỗ ngỡ ngàng chạm nhẹ vào trán, trái tim ngọt ngào như được ăn kẹo vậy.
Cùng lúc đó, anh Hoa đang treo áo khoác lên móc, rồi anh đi vào phòng sách lấy cặp sách chuột Mickey của Miêu Miêu và vừa đi vừa hỏi:
– Hôm nay cô giáo có giao bài tập về nhà cho con không?
Miêu Miêu bỗng hoàn hồn, ngước nhìn hình ảnh cao lớn nghiêm nghị của anh Hoa đang bước từng bước về phía phòng sách, bé bỗng chốc căng thẳng hơn, tay nắm chặt áo mình còn con ngươi cứ nhìn đôi dép đăm đăm. Bé đang mang một đôi dép thỏ bông rất dễ thương và đôi mắt của thỏ bông đang nhìn lại bé, dường như nó cho bé sự can đảm khá lớn. Miêu Miêu cố gắng trả lời bằng giọng to hơn một chút:
– Có ạ.
Cô còn dặn, phụ huynh phải giám sát việc hoàn thành và ký tên vào, ngày mai cô giáo sẽ kiểm tra.
Song Miêu Miêu không dám nói nhiều với người bác trai cao to nghiêm nghị như vậy.
Anh Hoa không biết Miêu Miêu đang lo lắng điều gì, anh lấy sách giáo khoa trong chiếc cặp nhỏ của bé và tự nhiên cũng trông thấy hai tờ giấy. Đó là bài tập về nhà hôm nay của Miêu Miêu.
Anh không để ý tới những thứ còn thiếu trong cặp sách của bé mà tập trung nhìn vào tờ giấy và thốt lên:
– Bây giờ học sinh cấp Một học áp lực thật!
Bỗng chốc giọng chị Hoa từ trong phòng bếp vọng ra:
– Không sao đâu, nếu không làm xong thì người lớn chúng mình làm thay là được. Em nghe nói có nhiều bố mẹ làm bài tập thay con mình lắm.
Miêu Miêu lại nhớ đến lời cô giáo, phải tự làm bài tập, không được để người lớn làm thay.
Song bé không nói ra, bởi bé thấy bác gái nói đúng hơn cô giáo.
Miêu Miêu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ và bắt đầu làm bài tập về nhà dưới sự giám sát của anh Hoa. Tiếng chuông điện thoại của bác trai reo vang, bé nghe thấy bác nói:
– Vâng, tôi sẽ đến ngay.
Nghe điện thoại xong, anh Hoa đi vào nói với chị Hoa đang ở trong bếp:
– Vợ ơi, anh phải đến bệnh viện rồi.
Chị Hoa không còn lạ với việc này, nên chỉ nói:
– Vậy nấu cơm xong em và Miêu Miêu sẽ mang bữa tối đến cho anh.
– Không cần đâu, em không biết lái xe mà bắt taxi cũng bất tiện nữa, anh ra ngoài ăn đại là được. Có thể anh sẽ về khuya một chút, nên hai người cứ ngủ trước nhé!
Dặn dò vợ xong, anh Hoa chợt ngồi xổm xuống:
– Miêu Miêu ở nhà chăm sóc bác gái, không cho bác kén ăn, nhé?
Bé dè dặt gật đầu.
Anh Hoa đi rồi, trong nhà chỉ còn mình Miêu Miêu bé nhỏ ngồi làm bài tập ở phòng khách và tiếng thái thịt đều đều từ trong phòng bếp truyền ra.
Cô giáo giao cho hai bài tập lớn và Miêu Miêu chỉ cần kết nối bài trước với bài sau là hoàn thành. Sau đó bé cẩn thận đọc trang sau, hoàn toàn không hiểu được.
Đúng lúc đó chị Hoa vẫn đang thái rau trong bếp và cơm cũng đã tỏa hương ngào ngạt.
Miêu Miêu đứng dậy và đi về phía bếp, bé bước đến cửa và dừng lại ở đó khi thấy cây chổi trong góc.
Miêu Miêu nhỏ bé chuyển hướng, bước tới và cầm cây chổi còn cao hơn cả mình, sau đó nghiêm túc quét sàn nhà.
Chị Hoa đã làm xong mọi thứ, ngoài tiếng chảo nóng với dầu thì không hề có bất kì âm thanh nào bên ngoài, chị bèn ngả người ra ngoài để xem con gái nhỏ đang làm gì.
Kể từ khi có cô con gái này, chị đều lén ngắm những hành động nhỏ của con bé.
Và cảnh tượng chị trông thấy vào lúc này là con gái nhỏ đang cầm chổi, chầm chậm quét sàn nhà. Thật ra trong nhà không hề bẩn và lại có một con robot chuyên quét dọn, song do mới có con nên hai người đều khá xúc động, mua rất nhiều đồ chơi trẻ con yêu thích, như búp bê Barbie, búp bê nhảy múa, gấu bông gấu trúc, gấu bông
Totoro, và thậm chí cả mấy chiếc xe đồ chơi cùng với vương miện công chúa, vòng tay lấp lánh, trò chơi ghép hình và xếp gỗ…
Miêu Miêu không chơi những thứ này, thực ra đều là hai người lớn chơi cùng nhau. Với lại, hai ngày nay họ bận rộn chuyện nhập học cho bé nên nhà hơi bừa bộn.
Bé ngồi xổm xuống nhặt những miếng ghép vương vãi trên thảm lên rồi đứng dậy đặt chúng vào trong một cái hộp. Tuy động tác rất chậm nhưng bé làm vô cùng nghiêm túc.
Các công đoạn được xử lý rất tốt.
Dầu trong chảo đã nóng, chị Hoa nhanh chóng bắt tay xào rau.
Thức ăn vào chảo phát ra tiếng “xèo” và ngay sau đó là mùi hương dậy lên.
Chị nấu rất nhanh, chỉ lát sau đã có ngay ba mặn một canh và một phần được chia ra để trong hộp giữ nhiệt. Có lẽ phải đến tận rạng sáng anh Hoa mới về nhà nên nếu có đối bụng thì vẫn có đồ để ăn.
Sau đó chị Hoa bưng bữa tối ra.
Bé chăm chăm để ý, bác gái ăn cải thìa, bác gái lại ăn cải thìa… bác gái vẫn ăn cải thìa.
Mọi khi bác trai ở nhà luôn nói với bác gái, đừng chỉ ăn rau không, phải ăn thịt, ăn cơm.
Miêu Miêu ăn cơm mà hết sức lo lắng, sao bác gái không ăn thịt…
Bé không biết nên nói thế nào, bác gái là người lớn, nếu bé nói ra, liệu bác gái có bực không?
Lúc ấy chị Hoa đang gắp miếng cải thảo.
Miêu Miêu quan sát chị từng giây từng phút, thế là nhân lúc chị đang ăn cơm, bé đẩy đĩa thịt viên ở trước mặt mình sang chỗ chị, rồi cúi đầu tiếp tục và cơm.
Chị Hoa nhìn thấy hành động này của con gái nhỏ rồi chợt nhớ đến lời dặn của chồng trước khi đi. Sau đó, chị gắp một miếng thịt viên và từ từ nhai, vừa ăn vừa nói:
– Ăn ngon lắm, suýt nữa bác đã quên ăn thịt. Cảm ơn con.
Miêu Miêu thấy chị Hoa ăn thịt mới yên tâm, bắt đầu ăn thức ăn của của mình.
Cơm nước xong, chị Hoa thu dọn bát đũa và ra ngoài hướng dẫn Miêu Miêu làm bài tập về nhà.
Miêu Miêu rất căng thẳng, dường như bé rất sợ bí mật trong chiếc cặp sách bị phát hiện.
Trên thực tế, chị Hoa không chú ý đến điều này lắm, chị đưa túi thịt khô cho Miêu Miêu là để cho bé ăn, đồng thời để bé mang đến trường chia sẻ cho các bạn và kết bạn. Vậy nên nói chỉ nói vậy thôi, chứ nó không phải nhiệm vụ.
Chị Hoa cầm tờ giấy bài tập về nhà, trên đó có những hình ảnh và từ ngữ cần nối lại với nhau.
Sau khi xem phần tập đọc và ghép vần tiếng Trung xong, Toán và Tiếng Anh đều không có bài tập về nhà, và cả bài thu hoạch cuối ngày cũng vậy.
Miêu Miêu sốt ruột ngóng chờ.
Chị Hoa lật xem hai tờ giấy mà thầm thở phào trong lòng, cũng may kết quả tốt. Hồi xưa nhìn đồng nghiệp thường than phiền con mình chẳng bao giờ làm bài tập về nhà cơ.
Chị Hoa bắt đầu từ bài tập thứ hai và từ từ giảng giải cho bé.
Mặc dù không khó nhưng lượng kiến thức khá rộng, với lại Miêu Miêu phản xạ khá chậm nên bé mất khá lâu để hiểu.
Chẳng mấy chốc hai tiếng đã trôi qua, coi như hai mẹ con đã hoàn thành hai bài tập.
Miêu Miêu đã rất buồn ngủ, chủ yếu là chị Hoa cầm bút và cầm bàn tay bé nhỏ của bé.
Hết chương 3