không có gì tuyệt bằng lúc cậu cười vì lúc cậu cười đã làm cho những nỗi buồn trong mình tan biến thay vào đó là những niềm vui...
_Mẹ ơi con đi học đây…a cái gì đây mẹ?
_À, cái đó là tạp chí tuổi thơ đó, con muốn đọc thì đem lên lớp đọc đi nha, đọc xong rồi trả cho thư viện vì hồi hôm qua mẹ mượn nên…
_Dạ con biết rồi.
Nói xong nó cầm quốn tạp chí lên tay rồi xách cặp đi học, trên đường đi đến trường nó cố rặn để đọc hết cái cuốn tạp chí đó, vì cuốn tạp chí đó có nội dung có hơi hơi giống với cuộc đời nó.
NỘI DUNG CUỐN TẠP CHÍ:
Bạn chưa có người bạn thích sao? Nếu bạn chưa có người thích hay muốn khẳng định bạn có thích ai không thì bạn hãy đọc nhưng bước này.
1. Khi nhìn thấy người đó, mặt bạn bỗng chuyễn sang màu đỏ.
2. Khi nói chuyện với người đó bỗng nhiên tiếng bạn có phần ấp úng và tim bạn cứ đập thình thịch không nguôi.
3. Ngồi trong lớp học, mắt bạn không khỏi nhìn người đó từ cuối buổi đến đầu buổi và không chú tâm đến việc học.
4. Khi bạn thấy người đó đi với ai đó, trong lòng bạn cảm thấy rất xôn xao và lo lắng.
5. Khi chỉ có bạn và người đó, bạn chỉ muốn nhìn người đó hoài.
Vân vân vân, còn nhiều bước khác nữa…
Đọc cái cuốn tạp chí mà nó chả hiểu cái mắm gì cả, mà thôi, dù sao nó cũng có người nó thích rồi mà nó không nhận ra thôi, vừa đi vào lớp nó vừa dán mặt vào cuốn tạp chí mà không để ý đến trời trăng sao biển gì cả, ngồi xuống chỗ của nó, nó để cuốn tạp chí xuống bàn, bỗng nhiên nhìn thấy mặt Lam Phong sau cái cuốn tạp chí, mặt nó chuyễn sang màu đỏ, Lam Phong nhìn thấy vậy thấy lạ nên cậu hỏi nó:
_Yến Nhi, cậu sao vậy, cậu bị ốm hả? nếu bị ốm thì để mình đưa cậu đến phòng y tế được không?
Tim nó đập loạn xạ khi nghe Lam Phong nói với nó, nó ấp úng:
_Ơ…Ư…ừm…mình…không sao…hết cậu đừng…lo…
_Thế hả? nhưng rõ ràng mặt cậu có đỏ lắm mà…
_Không…không…sao đâu…mình ổn.
Nói xong, nó không thễ đễ tình trạng này cứ liên tục xảy ra nên khi Tuyết Mai bước vào lớp thì nó đập tay xuống bàn rồi la lên:
_CHÀO BUỔI SÁNG, TUYẾT MAI, BÀ LẠI ĐÂY, TUI CÓ CÁI NÀY HAY LẮM NÈ…
Tuyết Mai rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt nó, đỏ như quả cà chua chín, bình thường nó chào với cô thì toàn cười mà bây giờ thì lại hét lên mà cũng có vài phần bị ấp úng, Tuyết Mai để cặp xuống bàn rồi chạy lại chỗ nó, vẻ mặt hớn hở:
_Gì gì? Bà muốn cho tui xem cái gì vậy?*Quay sang chỗ Lam Phong* ê thằng kia, chuyện con gái, không được nghe lỏm*Tay phẩy phẩy* sùy sùy, đi đê.
_Xí, ai thèm nghe pờ lè*Le lưỡi*
Lam Phong tức giận chạy đến chỗ Thiên Anh tám, còn Tuyết Mai thì hào hứng muốn biết cái nó muốn cho cô xem là cái gì, chuyện nó về Lam Phong hay là cái gì đó tuyệt tuyệt như đồ ăn. Nó thì thầm với Tuyết Mai:
_Không biết dạo này khi Lam Phong nói chuyện với tui là tim tui cứ đập thình thịch, không biết là làm sao nữa?
_Love love love, bà thích Lam Phong rồi….
Tuyết Mai vui vẻ trao đổi với nó, cô có phần vui vui trong lòng vì cuối cùng con bạn cô cũng có người mình thích, lại là thằng bạn thân nữa chứ. Nó ấp úng:
_Nhưng mà…tui vẫn thấy sao sao ấy, chắc tại cuốn tạp chí này…
Nó đưa cho Tuyết Mai cuốn tạp chí Tuổi Thơ để cho cô khám xét, Tuyết Mai đọc đọc vài bước trong cuốn tạp chí rồi reo lên:
_Chứ còn gì nữa, bà thích Lam Phong cmr thiệc rùi, chứ bà đọc cái này xong rồi thử đi nói với thằng con trai khác coi.
_Ưm…tui cũng chả biết nữa,(Chuyễn qua chủ đề khác, khôn thiệc) mà bà với Thiên Anh quen nhau cũng được một tuần rồi mà sao chả thấy động tĩnh gì ở bên kia vậy?
Tuyết Mai không để ý là nó đang chuyễn qua chủ để khác nên ngây thơ nói:
_Ờ…thỉnh thoảng tụi tui cũng đi học với nhau rồi vẫn rủ nhau đi hẹn hò(nhưng không thành, toàn bị phá rối).
*XOẢNG*
_A, tay mình.
Nhỏ Diệu làm vỡ cái bình hoa rồi một mảnh vỡ của bình hoa đâm vào tay nhỏ ta(cố tình), nhỏ đó xuýt xoa cái tay bị chảy máu và nhìn Lam Phong với một ánh mắt cầu cứu, Lam Phong không do dự ngồi xuống rồi cầm tay Diệu nói:
_Cậu có sao không? Có cần mình đưa cậu vào phòng y tế không?
Nhỏ đó nhìn Lam Phong rồi nhìn nó với ánh mắt hiếu thắng, nhỏ đó the thé:
_Mình không sao đâu, cậu đừng lo ình… Á…
_Thế mà nói không sao, mình sẽ đưa cậu lên phòng y tế.
Nói xong Lam Phong đưa nhỏ đó đi vào phòng y tế, làm cho Tuyết Mai hơi ngạc nhiên vì sự tốt bụng bất ngờ của Lam Phong rồi nhìn sang nó và hiểu được vấn đề(Người ta thường nói yêu là sự thay đổi của bản thân mà), khi bước ra khỏi cửa, nhỏ đó nhìn nó với ánh mắt đắc thắng làm cho nó hiểu được vấn đề, nó cúi đầu lí nhí:
_Chắc là cuốn tạp chí đó kích thích tui thôi, chứ tui cũng không có cảm giác thích Lam Phong thật đâu.
_Cái gì chứ, chỉ vì nhỏ Điệu đó mà bà bỏ cuộc hả? cái con đó thì có gì đẹp chứ? Chỉ có cái giọng nói ngọt xớt chứ đâu có gì thú vị đâu.
_Không đâu, Diệu hơn tui về mọi thứ, đẹp hơn tui rồi ngồi gần Lam Phong nữa…
Tuyết Mai chán nản vì cái tính dễ dãi của nó, Tuyết Mai chép miệng:
_Chẹp, con nhỏ đó cứ thích thễ hiện vậy nhỉ, nếu như bà thấy nhỏ đó tuyệt như vậy