Hơi ngạc nhiên trước thái độ của ba mình, Lam Phong đi lại chỗ ông Trần rồi bỏ tay ông Trần ra khỏi nó:
_Thôi đi ba, bạn gái con đâu phải bạn gái bố đâu *Chỉ bà Trần* bạn gái bố kia kìa.
_Haha – Thằng này còn biết đùa nữa hả? – Bà Trần và ông Trần ngồi cười hả hê.
Thế là buổi ăn trưa trở thành trận cười hả hê ọi người, cuối cùng cũng đến giờ Lam Phong và nó ra về. Bà Trần nắm tay Lam Phong nói:
_Nói đến đám cưới thì ngày mai hơi sớm, mẹ thích ngày 22 tháng 6 nên mốt nha con.
_Dạ mẹ. – Lam Phong ngoan ngoãn vâng lời mẹ làm nó phát sợ.
_Thôi, đi lấy xe đuê mẹ phải nói chuyện với con dâu tương lai của mẹ cái đã. – Bà Trần xua xua tay đuổi Lam Phong đi.
Thế là Lam Phong bĩu môi đi lấy xe, bà Trần chuyển ánh mắt dịu hiên với nó:
_Yến Nhi, con biết ko Lam Phong từ trước đến giờ nó chưa bao giờ như thế này hết, từ lúc con gái của nhà họ Nguyễn mất nó trở nên ít nói, nói chung mọi người nhìn vào nó cứ nói là nó lạnh lùng nhưng mẹ biết là nó ko phải là như thế, trước khi nó dắt con về nhà này nó đã cãi nhau với bố nó rất kịch liệt, nhưng khi con bước chân vào cái nhà này tự nhiên nó khác hẳn…
Nó ko biết gì nhưng nó vẫn cố nói vâng vâng dạ dạ cho bà Trần vui, thấy Lam Phong vẫy tay chờ nó, bà Trần nói câu cuối cùng với nó:
_Thế thì mẹ nhờ con chăm sóc Lam Phong dùm mẹ nhé!
Nó chạy lại chỗ Lam Phong rồi nói với lại:
_Dạ, con nhất định (nhất định cái gì chứ, ko biết ai chăm sóc ai ta).
Khi nghe nó nói vậy, bà Trần yên tâm vào nhà.
Ở trong xe, Lam Phong cười trong khi đó vẫn lái xe, nó nhìn Lam Phong rồi nói giọng như chỉ đời:
_Anh nên đi tìm một cô khác đi.
Nó vừa dứt lời, không khí bỗng im bặt, ko gian im lặng làm nó rùng mình, ở trước mặt Lam Phong là đèn đỏ, Lam Phong dừng xe lại nhìn nó làm nó sợ:
_Ko cần đâu, tôi ko thích cô gái nào hết.
_Ơ…ờm.
Nó định khuyên Lam Phong nên thành thật với bà Trần một chút vì lúc nó nhìn vào ánh mắt của bà Trần, nó thấy bà rất tội nghiệp nhưng thấy ánh mắt đáng sợ của Lam Phong nên thôi.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Lam Phong khởi động xe rồi chạy.
Đến nhà Lam Phong.
_Đến nhà rồi đó.
Nó đang ngủ gật, nghe giọng lạnh tanh của Lam Phong thì giật mình thức dậy, nó mở cửa ra rồi bắt đầu chuồn vào nhà. Đóng cửa lại, nó chốt cửa lại rồi thở phào:
_Phù, ãnh bị gì vậy nhỉ? Hồi nãy dịu dàng tự nhiên bây giờ bắt đầu đáng sợ như cái gì á *lạnh cóng*
*Rầm rầm rầm*
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng đập cửa, nó tưởng trộm nên la lên:
_Trộm hả? Ta ko cho ngươi vào nhà đâu nha!
*Reng*
Điện thoại của nó reo lên liên hồi, nó mệt mỏi bắt máy mà ko thèm nhìn tên người gọi, đầu dây bên kia gắt gỏng:
_ “CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ? MỞ CỬA CHO TÔI.”
_Hả? – Nó ngơ ngác ko biết gì cả.
_ “CÒN KO MỞ CỬA NỮA HẢ? CÔ MUỐN TÔI “PHẠT” HẢ?”
Khi nghe đến chữ “phạt” nó chợt nhớ đến lời thề của nó hồi sáng, nó mở chốt cửa ra, Lam Phong với