Gần đến cuối năm, bỗng một hôm Thôi Thị muốn dẫn A Vụ ra ngoài.
Từ sáng sớm, Thôi Thị đã sửa soạn trang điểm cho A Vụ, sau đó đến phòng lão thái thái xin phép.
Thì ra phụ thân của Thôi Thị là Thôi Tri Hàng, tri phủ Thanh Châu, tam niên khảo mãn (*), lần này lên kinh báo cáo công việc và đợi bộ Lại sắp xếp công việc mới. Biết tin cha lên kinh, Thôi Thị cũng muốn đi gặp cha.
(*) Tam niên khảo mãn: chế độ khảo sát các quan viên thời Minh Thanh. Với các quan đang nhậm chức, cứ ba năm sẽ lên kinh để quan trên tiến hành khảo sát một lần về thành tích cai quản, khảo sát ba lần là đủ.
Nhà họ Thôi đã mua một căn nhà ba tầng lầu ở cổng Đông Lục của kinh thành. Thôi Tri Hàng lên kinh lần này sẽ ở đó, cùng đi theo ngài còn có đại ca của Thôi Thị và hai cậu con trai.
A Vụ theo Thôi Thị vào nhà, bái kiến ông ngoại và đại thúc, sau đó chào hỏi hai biểu ca.
Thôi Tri Hàng và Thôi Lập Nhân thấy A Vụ thì nghiêng mắt nhìn, không nói gì nhiều, chỉ có hai biểu ca vì tuổi còn nhỏ trông thấy A Vụ thì rất thích. Cậu em khoảng mười tuổi giơ tay véo má A Vụ, may mà nàng nhanh nhẹn tránh được.
"Biểu muội thật xinh xắn, đáng yêu." Thôi biểu ca cười hì hì.
Cậu anh lớn tuổi hơn, đang dán chặt đôi mắt lên người A Vụ, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Thôi Hoài Ngọc năm nay mười bốn tuổi, vì ông nội là tri phủ nên coi như hắn là người kế nghiệp đời sau ở Thanh Châu. Có lẽ từng bị người khác đùa bỡn về chuyện nam nữ, lại được nghe mấy loại sách vớ vẩn nói về chuyện phong lưu giữa biểu ca và biểu muội nên ánh mắt hắn nhìn A Vụ đầy dò xét và thách thức, xem ra dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng các phương diện khác hắn thấy rất hài lòng.
A Vụ bực mình, hận không thể cho hắn một cái bạt tai. Thôi Thị đại khái cũng cảm nhận thấy liền bảo Tử Nghiên dẫn A Vụ đến chái nhà phía tây chơi, nhưng không dám bảo nàng đi xa, sợ người khác bắt nạt. Bà hiểu rõ tính cách của từng người trong Thôi phủ này.
Thôi Tri Hàng cũng bảo hai cháu trai lui ra. Thôi Thị ngồi xuống chiếc ghế bên phía tay trái cha, hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ, khi biết tất cả đều ổn, bà còn nói thêm vài chuyện lặt vặt nữa.
A Vụ ở chái nhà phía tây cũng không ngồi yên, nàng ra hiệu bằng mắt cho Tử Nghiên, bảo thị đừng lên tiếng, còn mình ghé vào tấm bình phong chăm chú lắng nghe ba người nhà Thôi Thị nói chuyện.
Lúc đầu, Thôi Thị còn ngại ngùng nói vòng vo, nhưng cha bà lại nói thẳng vào chuyện chính: "Con à, con cũng biết lần này cha lên kinh là vì chuyện thi cử, con xem có thể nhờ con rể nghĩ cách giúp cha tiếp tục giữ chức vị cũ không?"
A Vụ đặc biệt đánh giá cao lời nói ấy, vị Thôi Tri phủ này rất biết lượng sức mình, kinh thành vốn phức tạp, mà ngài chỉ là phận nhỏ bé chẳng thể đua tranh được, chi bằng cứ ở lại Thanh Châu tự do tự tại, mà bổng lộc cũng chẳng kém quan lại trong kinh thành là bao. Ngài không yêu cầu chuyển đến châu huyện khác đông đúc, giàu có hơn, chứng tỏ ngài không có lòng tham, thảo nào có thể ngồi vững trên cái ghế ấy mấy chục năm rồi.
A Vụ biết khá rõ Thôi Tri phủ, tuy từ lúc nhậm chức đến nay không được thăng chức, nhưng vị trí cũng coi như ổn định, sau đó quan lại trong triều tranh giành quyền lợi, nhưng mọi việc với ngài đều thuận lợi, Hoàng thượng mới kế vị còn phái ngài đến vùng Giang Chiết nhậm chức.
Lời đề nghị của cha khiến Thôi Thị cảm thấy khó xử. Chuyện trong phủ chỉ có bản thân bà biết, đừng nói mấy người anh chồng không giúp được, mà cho dù có giúp được thì họ cũng chưa chắc muốn giúp. Lão thái gia nhiều năm không liên quan đến triều chính nên Thôi Thị càng không dám phiền hà. Còn tướng công bà càng không đáng nhắc đến. Vinh tam gia từng nói con đường làm quan của nhạc phụ chẳng tốt đẹp gì, còn nghĩ nhạc phụ tham lam, thiển lậu, lại láu cá giảo hoạt.
Thấy Thôi Thị ấp úng, Thôi Tri Hàng chỉ cười không dám thúc ép. Lên kinh mấy ngày qua, ngài đã hỏi thăm tình hình của phủ An Quốc Công, thấy mình gả con gái đi thật thiệt thòi, chẳng giúp đỡ được gì cho gia đình, hôm nay thấy bộ dạng con như vậy, ngài càng hiểu rõ mọi chuyện.
Thôi Thị ấp úng nói rằng khi nào về sẽ thưa lại với cha chồng, rồi lại vô cùng khó khăn khi thốt ra mục đích đến, A Vụ đang ở phòng phía tây cũng thấy xấu hổ đỏ mặt, không ngờ nhà mình lại khó khăn đến mức ấy, không ngờ Thôi Thị lại mở miệng hỏi xin Thôi Tri phủ ngân lượng để tiêu pha.
Thôi Tri Hàng vuốt chòm râu. "Con cũng biết rồi đấy, hồi đầu gả con cho tam gia của phủ Quốc Công, toàn bộ ngân lượng trong nhà đều lấy ra để chuẩn bị làm của hồi môn cho con, giờ cha lại phải đối phó với việc tam niên khảo mãn, các mối quan hệ trong kinh đều cần chi phí, đợi cha vượt qua khó khăn này, quay về phủ Thanh Châu sẽ xoay xở cho con được không?"
Lời này của cha khiến Thôi Thị xấu hổ chỉ muốn chui đầu dưới đất. Bà vốn đã khó mở lời, nay lại bị từ chối. Tình hình ở nhà bà hiểu rất rõ, tiền bạc của Thôi phủ đừng nói là để chi phí làm của hồi môn cho bà, cho dù có mười người con gái như bà thì cũng không tiêu hết, rõ ràng là cha không muốn giúp, còn ra vẻ khó xử.
Thôi Thị hít sâu một hơi rồi gọi A Vụ ra, bái biệt cha cùng ca ca ra về. Trên đường về ngồi cùng xe A Vụ, bà không nói một lời nào.
A Vụ cúi đầu, đưa bàn tay nhỏ khẽ xoa tay Thôi Thị đang đặt trên đầu gối khiến mắt bà cay cay. Bà là người rất có lòng tự trọng, nếu không vì tướng công và con cái, bà không bao giờ mở miệng nói với cha, không ngờ tình thân lại lạnh nhạt như vậy.
May mà cô con gái của bà cũng đã lớn, ngày càng hiểu phép tắc, ma ma hết lời khen ngợi về việc học các lễ nghi trong nội cung, đối nhân xử thế cũng ngày càng tiến bộ, quản lý việc trong phòng mình đâu ra đấy, ngay cả nha hoàn bướng bỉnh như Tử Phiến cũng nghe theo.
Thực ra ban