Lần này Vinh tam gia ở phủ Quốc Công bốn ngày, cứ có thời giờ rảnh rỗi là ông lại ở bên ba huynh muội A Vụ. Lúc ông rời đi, Thôi Thị đứng ở góc cửa nhìn theo mãi cho đến khi bụi tung mù mịt không nhìn thấy vó ngựa mới quay vào nhà.
Vinh tam gia đi rồi, sức khỏe của A Vụ cũng khá lên nhiều, nàng thưa với mẹ muốn đi thỉnh an lão thái thái.
"Không phải gấp đâu, con vẫn chưa khỏe hẳn mà."
Thực ra Thôi Thị không muốn để A Vụ đến thượng phòng thỉnh an. Từ trước đến nay, lão thái thái luôn coi khinh tam phòng, lại chẳng yêu mến gì Thôi Thị, mà tiền thân trước kia của A Vụ luôn có bộ dạng khép nép, kém cỏi, thế nên bà ta càng thấy ghét, chưa bao giờ coi cô nhóc là cháu gái mình.
Vì chuyện này, tiền thân của A Vụ không biết đã khóc bao nhiêu lần. Thôi Thị xót con gái, luôn tìm mọi cớ để tránh cho con đến thượng phòng thỉnh an, nhưng cũng vì thế càng khiến lão thái thái ghét bỏ.
A Vụ đương nhiên cũng không thích gặp lão thái thái, nhưng sức khỏe của nàng đã khá hơn, trốn tránh không phải là cách hay, nàng không muốn mình bị coi là người không có nề nếp, phép tắc.
Huống hồ, cứ quanh quẩn mãi trong dãy nhà của Thôi Thị cũng bí bách, khó chịu. Nàng muốn ra ngoài, muốn đến phủ Công chúa gặp cha mẹ, muốn biết nàng sống trong cơ thể của A Vật, vậy thân xác A Vụ hiện giờ đang ở đâu?
Hôm nay A Vụ dậy rất sớm, Tử Nghiên giúp nàng búi tóc thành hai búi nhỏ trên đầu, phần tóc còn lại tết thành hai cái bím lẫn với dải lụa màu phấn hồng rủ xuống hai vai, phía trước còn thắt hai cái tua rua màu hồng trông rất đáng yêu, khiến người ta không thể không yêu mến.
Thôi Thị dẫn A Vụ bước vào khu nhà thượng phòng. Họ vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của bé gái cùng tiếng cười vui vẻ từ trong phòng vọng ra.
Khi Thôi Thị dẫn A Vụ bước vào phòng, cả căn phòng đột ngột im tiếng, cảm giác Thôi Thị chính là con vịt trời bay lạc vào bầy hạc tiên vậy. Nhưng rồi chẳng bao lâu, ánh mắt mọi người nhanh chóng đổ dồn vào A Vụ.
Vinh Tứ vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ nhìn ngó A Vụ, thấy sau khi khỏi ốm, nàng như biến thành người khác. Tiền thân của A Vụ vốn là một mỹ nhân, trước đây cử chỉ e dè, nhút nhát, nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của cô, cô đi đến đâu cũng có ánh mắt nhìn theo. A Vụ bây giờ càng trở nên xinh đẹp, rạng rỡ.
Vinh Ngũ ngắm trang phục của A Vụ, áo choàng ngoài màu vàng nhạt thêu cành tường vi quấn quanh bông hoa đỏ, váy xếp li màu xanh thẫm, trang trí thêm họa tiết hoa nhỏ phối hợp với những bông hoa to, trông rất mới lạ, duyên dáng. Điều quan trọng là Vinh Vật Ưu không bắt chước cách ăn mặc của Vinh Ngũ nữa, đó mới là vấn đề.
"Lục muội muội trông đã khỏe hơn rồi đấy!" Vinh Ngũ nở nụ cười tươi bước đến kéo tay A Vụ, cố tỏ ra là người rất biết kính trên nhường dưới, sống chan hòa.
"Ngũ tỷ tỷ!" A Vụ ngẩng đầu cười ngọt ngào với Vinh Ngũ, để mặc cô ta kéo mình đến chỗ của lão thái thái, giống "cái đuôi" như ngày xưa của Vinh Ngũ.
"Kính chúc lão thái thái vạn phúc kim an." A Vụ hành lễ với lão thái thái, sau đó yên lặng đứng bên cạnh Vinh Ngũ.
"Ừm, trông cũng khá hơn rồi, không được lơ là việc học nữa nhé. Các cô nương nhà chúng ta không thể vô học như mấy thôn phụ được." Lão thái thái nói với giọng thờ ơ.
"Vâng." A Vụ ngoan ngoãn đáp lại, nàng vẫn ngoan ngoãn, ít lời như như trước khiến không ai nói được gì.
Chẳng bao lâu, căn phòng lại trở lên ồn ào, náo nhiệt. Vinh Ngũ rất biết làm cho lão thái thái vui vẻ. Cô ta kể nhiều chuyện cười đọc được trong sách, có trong cuốn Cổ kim tiếu, cũng có cả trong cuốn Tiếu lâm.
Mẫu thân của Vinh Ngũ là đại phu nhân lo quản lí nội phủ, trong ba người con dâu, bà là người khéo nịnh nhất, vì thế cả phủ này chỉ nghe thấy tiếng của bà và lão thái thái.
Nhị phu nhân mặc chiếc áo hoa nhỏ màu vàng đất với chiếc váy mã diện màu đen, vẻ mặt kiêu căng tự phụ, đó là vì bà ta cũng được lão thái thái yêu quý. Bà ta ngồi phía tay phải của lão thái thái, thỉnh thoảng đón lời của lão thái thái.
Vinh Tứ là con