Mấy ngày nay, A Vụ đều mong ngóng đếm từng ngày.
Mùng Mười hôm ấy, A Vụ dậy thật sớm, lần đầu tiên nàng chỉ ngồi trước gương một khắc đã đứng dậy. Sau đó, nàng vội vàng lên phòng gặp Thôi Thị, thấy bà vẫn trang điểm như thường ngày, chỉ mặc chiếc áo tím màu khói đã hơi cũ với chiếc váy thêu cành hoa lan trên nền vải trắng, tóc búi đơn giản và cài một cây trâm ngọc. Mặc dù dáng vẻ thùy mị, nhưng cách trang điểm giản dị, qua loa như vậy chẳng giống như đi dự tiệc chút nào.
"Mẫu thân hôm nay không ra ngoài sao?" A Vụ hỏi với giọng hoài nghi.
Thôi Thị thấy A Vụ mặc áo ngắn hồng đào mới may với váy ngắn màu đỏ nhạt, lại thắt dải lụa ngũ sắc có cài vòng bạch ngọc, đeo chuỗi ngọc bát bảo có khóa trường thọ, trang điểm thật đẹp trong bộ dạng háo hức muốn ra ngoài.
Thôi Thị vẻ mặt u ám, áy náy vẫy A Vụ đến bên cạnh, chỉnh lại chuỗi ngọc khóa trường thọ cho con. "Con vẫn nhớ hôm nay là sinh thần của lão thái thái bên phủ Tĩnh An Hầu ư?"
Đứa trẻ này ra ngoài mà chỉ có mỗi chuỗi ngọc khóa trường thọ để đeo, Thôi Thị thấy vậy trong lòng không khỏi xót xa.
A Vụ gật đầu.
Thôi Thị ôm con vào lòng, không biết giải thích thế nào cho con hiểu về sự khó xử của mình. Các phu nhân trong thành rất có thế lực, càng là phu nhân tôn quý lại càng có thế lực. Một người có thân phận như Thôi Thị làm sao lọt vào mắt họ, ngay cả đại phu nhân, nhị phu nhân có đi cũng chẳng ai để mắt đến mấy người đàn bà sống trong phủ Quốc Công đã sa sút về gia thế.
Thôi Thị từng đi ra ngoài xã giao một hai lần, sau đó thì không muốn đi nữa, hằng ngày chỉ ở nhà thêu hoa may áo, chăm sóc con cái, coi như tự tìm lấy niềm vui.
Nhưng A Vụ lại thích chỗ náo nhiệt, rất nhiều lần chỉ vì A Vụ, bà mới ra ngoài xã giao, nhưng cũng chính vì ánh nhìn của mấy phu nhân đó đối với A Vụ mà bà lại càng ít ra khỏi nhà.
Không thể phủ nhận, A Vụ chính là cô bé xinh đẹp nhất kinh thành trong số đám trẻ con cùng trang lứa, nhưng nàng lại không có tài năng gì, đến chỗ nào cũng bị coi thường. Dường như sắc đẹp ấy thuộc về nàng là một sai lầm, một người như nàng thì không nên tham lam chiếm lấy dung nhan ấy.
Những phu nhân đó nhìn A Vụ như nhìn một di nương tương lai, sau này nàng cũng chỉ là món đồ chơi yêu thích của đám vương tôn công tử mà thôi. Vinh Vật Ưu còn bé không hiểu được, nhưng một người từng trải như Thôi Thị lại rất hiểu những cái nhìn ấy.
"Con từng bảo tam cô nương ở phủ Tĩnh An Hầu hay trừng mắt nhìn con cơ mà? Chúng ta không đi cũng được, hôm nay mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu cho con món cá hoa quế mà con thích ăn, được không?"
A Vụ mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thôi Thị, tỏ ra cực kì thất vọng. Thôi Thị thấy đôi mắt ngân ngấn nước tràn đầy ngây thơ và mong đợi của A Vụ thì vội ngoảnh đầu đi, không dám nhìn thẳng vào con.
"Cô ta lườm con thì con mặc kệ cô ta là được mà." Thực ra, không phải nàng không hiểu nỗi khó xử của Thôi Thị. Bà chỉ có một chiếc trâm cài đầu nên những phu nhân đỏm dáng đương nhiên rất coi thường bà, trêu chọc, cười nhạo bà. Thế nhưng, trên hết thảy, A Vụ thực sự muốn gặp lại những người thân quen trước kia của nàng, cho dù chỉ để nghe chút ít thông tin từ phủ Công chúa thôi cũng được.
A Vụ cũng không hi vọng được gặp Trưởng Công chúa. Mẹ nàng là người vô cùng kiêu ngạo, kiểu gia thế sa sút như phủ Tĩnh An Hầu căn bản không lọt vào mắt bà. Bà không bao giờ giẫm gót ngọc đến chỗ thấp kém như vậy. Hơn nữa, A Vụ cũng không có ý định làm quen với bà. Với sự hiểu biết của nàng về Trưởng Công chúa, e rằng chỉ cần nàng vừa buột miệng nói ra, bà sẽ nghĩ nàng chính là kẻ tiểu nhân "thấy sang bắt quàng làm họ", mấy lời nói xằng bậy này, bà không ra lệnh giết chết nàng mới lạ.
A Vụ càng nói lại càng khiến Thôi Thị khó xử. Thôi Thị không muốn A Vụ ra ngoài, lão thái thái lại càng không. Tiền thân của A Vụ có dáng vẻ hèn mọn thấp kém, lại không biết mình biết ta, lúc nào cũng bắt chước Vinh Ngũ, chỉ làm trò cười cho người khác. Gương mặt của nàng xinh đẹp thật, nhưng khí chất kém cỏi không đỡ được cho gương mặt, chỉ làm cho dung nhan thêm phần xấu đi, ngay cả lão thái gia cũng không hài lòng. Từ trước đến giờ, Thôi Thị không muốn nói những lời đau lòng này cho A Vụ biết.
"Hôm nay mẹ chẳng chuẩn bị gì cả, có muốn ra